Lúc này, mưa phùn gió bấc, trong không khí ẩm ướt, áo ngoài dính nước đọng, người bên đường đang đi, Đổng Tây đang hít thở.
Ven đường vang lên tiếng còi xe, Đổng Tây giật mình quay đầu lại nhìn.
Cái cảm xúc khó tả kia bị thanh âm chói tai này phá vỡ, cô như được giải cứu, muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này. Cô dựa vào tiếng còi xe bước về phía xe nhà mình, cửa xe đóng sầm lại. Cố Minh Đống chậm rãi nghiêng đầu hướng về phía cô nhìn một cái.
Mưa vẫn đang rơi. Xe đã lái đi, nhưng ô của Đổng Tây vẫn nằm sõng soài trên mặt đất, thấm ướt cả trong lẫn ngoài.
***
Hôm sau, bầu trời vẫn âm u.
Lúc Đổng Tây ở hành lang bắt gặp Cố Minh Đống, vừa đúng lúc tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng vang lên. Trong tay cô đang cầm một xấp bài kiểm tra chuẩn bị mang đến văn phòng, còn hắn đi học muộn rồi nhưng trông vẫn rất nhàn nhã.
Cô ngừng lại đứng cách hắn năm mét, thoáng chút do dự, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước. Xấp bài thi bị gió thổi qua phát ra tiếng sột soạt, vô số trang giấy bị hất lên, cô dùng tay giữ chặt chúng lại.
Bị tiếng giấy ma sát hấp dẫn, Cố Minh Đống liền đưa mắt nhìn về phía cô.
Đổng Tây làm như không thấy hắn.
Hắn đút tay vào trong túi quần. Lúc hai người lướt qua nhau, hắn từ trong túi lấy ra một thứ, lười biếng nói: "Đi nhanh như vậy làm cái gì?"
Cô mặc kệ hắn.
Cố Minh Đống lắc lắc món đồ trong tay mình. Đổng Tây liền dừng bước, bàn tay đang cầm xấp bài thi dường như cũng không còn sức lực nữa, tiếng giấy sột soạt lại vang lên.
Cô quay đầu lại nhìn.
Ngón trỏ của Cố Minh Đống đang treo chiếc móc khóa gỗ ngày hôm qua cô làm rơi, cố ý xoay vòng vòng. Hai hạt gỗ đào trên sợi dây đỏ va chạm vào nhau phát ra âm thanh, kèm với đó là tiếng mưa rơi rả rích, yếu ớt như thể chỉ cần chạm vào là vỡ.
Mà Đổng Tây vừa mới hoàn hồn trở lại thì móc khóa vốn đang ở trên tay hắn đột nhiên văng vào tường, ánh mắt cô cũng theo đó mà khóa chặt vào nơi móc khóa rơi xuống. Cố Minh Đống vừa nhìn cô vừa cúi người nhặt móc khóa lên.
"Cô cuối cùng cũng có chút phản ứng giống con người rồi đấy." Hắn nói xong lại quăng móc khóa lên không trung rồi chộp lấy: "A Thất cũng có một cái như vậy."
"Lúc trước tôi muốn lấy..."
Hắn nói tiếp: "Cô ấy không cho."
Nói xong, hắn nhét móc khóa vào trong túi quần, không hề có ý định trả lại cho chủ nhân của nó.
Đổng Tây không nói chuyện. Cố Minh Đống dùng ngón trỏ chọc chọc mũi mình, đại khái là vì cô không có phản ứng nên an tâm rời đi.
Nhưng lúc chuông vào tiết vang lên lần nữa thì cô bất ngờ mở miệng: "Cậu chỉ biết dùng sở trường trộm cắp để đoạt lấy thứ mình thích thôi à?"
Gió không ngừng len lỏi qua dãy hành lang.
Cố Minh Đống dừng bước.
Rất đột ngột, giống như đột nhiên bị đánh mạnh vào sống lưng.
![](https://img.wattpad.com/cover/338578267-288-k778212.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
NỮ GIÁO
RomanceTác giả: Hài Tử Bang Nhân vật chính: Long Thất - Cận Dịch Khẳng Số chương: 135 chương Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, sủng, thâm tình, showbiz, gương vỡ lại lành, thanh xuân vườn trường, ngược, HE * Siêu rcm đọc nhá mng, motip siêu lạ, càng đọc càng...