Chương 170: Chim hót

6 0 0
                                    


Cổ Mạch đi đến Thanh Diệp, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bốn người kia nghe.

"Anh muốn tìm tên tội phạm hiếp dâm kia?" Lưu Miểu hỏi.

Cổ Mạch gật đầu.

"Không ngờ nha, anh cũng khá trượng nghĩa đấy chứ..." Lưu Miểu nhạt nhẽo lên tiếng.

Cổ Mạch không giống người thích lo chuyện bao đồng, ngay cả chuyện của sếp tổng, nếu không phải liên lụy tới bản thân và người bên cạnh, anh ta sẽ không giải quyết gấp gáp thế đâu.

"Không phải chính nghĩa, mà là xin một sự yên tâm." Cổ Mạch giải thích.

"Cho dù nếu anh mở cửa quan sát tình hình vào lúc đó đi nữa, cũng không chắc có thể thay đổi được gì." Nam Cung Diệu phân tích đầy lý trí, "Cưỡng hiếp, bạn trai ghét bỏ, cô ấy đã bị kích thích, nhưng tự sát là việc của hai ngày hôm sau, hai ngày này, có thể cô ta đã gặp phải chuyện khác nữa."

"Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, tôi cứ muốn lo việc này." Cổ Mạch nói một cách vô lại, "Các anh có biết bói quẻ gì không? Mau tính xem tên tội phạm kia đang ở đâu."

Lưu Miểu lắc đầu, Nam Cung Diệu nhún vai, Ngô Linh trả lời, "Không biết". Cổ Mạch nhìn Diệp Thanh.

"Cô ta đã không còn tồn tại nữa." Diệp Thanh nói.

Cổ Mạch không hiểu lắm.

"Bị tôi tiêu diệt rồi, không còn tồn tại trên thế giới này nữa, cũng không tồn tại ở âm gian. Thế giới này không còn người tên Đồng Lị Lị, cũng không có con ma nào là Đồng Lị Lị. Chuyện anh làm lúc này không hề có ý nghĩa." Diệp Thanh nói.

Sắc mặt Cổ Mạch bỗng nhiên trở nên khó coi, nửa ngày sau mới cố chấp nói, "Tôi cứ muốn tìm tên tội phạm đó đấy. Còn có tên đàn ông thối tha kia của Đồng Lị Lị nữa. Tôi tìm người đập họ một trận, bản thân vui vẻ, không được à?"

"Được." Diệp Thanh gật đầu.

"Vậy thì nhanh lên!" Cổ Mạch hối thúc.

"Tôi không biết bói quẻ." Diệp Thanh trả lời.

Cổ Mạch đen mặt, "Cậu chơi tôi đấy à?"

"Thật ra anh có thể tự tìm." Diệp Thanh tiếp tục nói.

Cổ Mạch tức điên lên, "Tôi tìm bằng cách nào? Cảnh sát không tìm được, thám tử tư cũng không tìm được, thì tôi tìm bằng cách nào?"

"Anh có thể nghe thấy âm thanh mà người bình thường không nghe thấy được." Diệp Thanh nhắc nhở, "Đi nghe thử đi".

"Tôi đi đâu nghe đây? Anh đã nói Đồng Lị Lị không còn nữa rồi mà." Cổ Mạch chán chường lên tiếng.

"Không phải âm thanh của Đồng Lị Lị, mà là âm thanh của những thứ khác." Lần này Diệp Thanh rất kiên nhẫn, nhưng tôi cứ cảm thấy hình như anh ta đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ đến gần con sói đội lốt bà ngoại.

"Rốt cuộc cậu có ý gì?" Cổ Mạch nóng nảy, liên tiếp ngắt lời của Diệp Thanh.

Diệp Thanh không tức giận, cũng không châm chọc, "Thính lực của anh rất tốt, có thể phân biệt được những âm thanh đó là gì, đến từ đâu, chỉ cần anh dùng tâm, anh sẽ tìm được manh mối."

HỒ SƠ BÍ ẨN [Thanh Diệp linh dị sự vụ sở] ( bản dịch) ( QUYỂN 1 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ