Chương 41: Lời nguyền

22 4 0
                                    

Mã Nhất Binh bôn ba hơn cả tháng trời mới kéo về được một bạn nữ năm nhất khoa biểu diễn. Bạn nữ đó tên là Lô Man Ninh, tân sinh viên này thi vào nhờ điểm thi cao, trước khi vào trường đại học đã từng đóng vai phụ cho một số đoàn phim, cũng đồng ý đóng vai Tiền Điền Linh Nại.

Mã Nhất Binh thở phào, nhưng cậu ta cũng không hoàn toàn thả lỏng được, cậu ta sợ lỡ trong đoàn có người đột xuất bỏ đoàn, nên cậu ta luôn hỏi han ân cần đối với từng người, canh rất sát sao. 

"Lúc đó tôi cũng mới biết được, thì ra những nữ diễn viên trước đó đều qua đời không lâu sau khi đóng vai Tiền Điền Linh Nại, không có một người nào còn sống cả. Bởi vì chuyện đó nên những bạn nữ đó mới không chịu đóng vai này." Mã Nhất Binh tỏ vẻ mặt đau khổ, "Sau khi Lô Man Ninh xảy ra tai nạn, lời đồn lan rộng, tôi đi tìm người mà không thể nào kéo được ai cả." 

"Anh biết vậy mà còn kêu tôi mời chị họ đến hả?" Lam Lam nhìn Mã Nhất Binh với vẻ tức giận.

"Cô chưa nghe qua vụ này trên trường sao?" Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên hỏi Lam Lam. 

Lam Lam tỏ ra sầu não, "Không. Tôi có phải người của khoa biểu diễn đâu, tôi học ở học viện quản lý mà. Mấy lời đồn đó vốn dĩ chỉ có một số ít người khoa biểu diễn biết thôi, mấy khoa khác có biết mấy người chết đó đâu chứ, cho dù là khoa biểu diễn thì cũng không phải ai cũng biết. Mấy người năm ba, năm tư đóng vai đó, sau khi tốt nghiệp mới qua đời, trong trường có mấy người biết đâu kia chứ?" 

"Việc đó là do tình cờ thôi." Mã Nhất Binh liền nói. "Không lẽ lời nguyền Tiền Điền Linh Nại là có thật?" 

"Lời nguyền Tiền Điền Linh Nại là sao?" Tôi hỏi. 

"Ý là bộ phim này là cải biên theo chuyện người thật việc thật, có người tên Tiền Điền Linh Nại thật, cũng là cô dâu người nước J gả qua nước C chúng ta, cuộc đời y chang như trong kịch vậy. Cô không được ba mẹ chồng chấp nhận, lại không có được kết cuộc tốt đẹp, mà mất đi trong nỗi u uất, vì vậy nên để lại lời nguyền. Ngoài việc này ra, còn có lời đồn về lời nguyền của một học tỷ. Học tỷ đầu tiên đóng vai này mất lúc còn trẻ, Tiền Điền Linh Nại là vai diễn cuối cùng của chị ấy, trong lòng chị ấy thấy không cam tâm, để lại lời nguyền cho đàn em đóng vai này sau này. Sau nữa còn có lời nguyền kimono." 

"Cậu kể xem." Tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên.

"Việc này tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nghe bọn họ nói phong phanh một câu, hình như là bộ kimono đó có vấn đề gì thì phải." Mã Nhất Binh gãi đầu nói. 

Lam Lam xen ngang: "Thì là bộ kimono ấy có vấn đề đó! Tôi có nghe qua chuyện này, bộ đồ diễn đầu tiên là do học tỷ đó may, đã mặc nhiều năm rồi. Sau đó thì mấy năm trước, có một học sinh tên là Phạm Văn lúc tập diễn vai đó đã làm hỏng cái áo, cô ấy mua bộ mới đền lại cho bên xã đoàn, chính là cái bộ hiện tại đang dùng. Năm đó, trước khi tốt nghiệp, Phạm Văn đã nhận được một vai nữ chính phim truyền hình, nhưng chưa mở máy thì cô ấy qua đời vì bệnh. Lời nguyền của học tỷ cũng chính là nói về Phạm Văn, mọi việc đều bắt đầu từ Phạm Văn." 

HỒ SƠ BÍ ẨN [Thanh Diệp linh dị sự vụ sở] ( bản dịch) ( QUYỂN 1 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ