Chương 108: Cháy (2)

17 3 0
                                    


Tôi không giúp được một tí gì cả, cũng chỉ giống như dân chúng đến xem đứng bên ngoài vòng băng cách ly hiện trường mà đợi. Đào Hải mất đến cả ba tiếng đồng hồ mới từ trên lầu bốn hạ xuống được lầu ba, đội cứu hộ cũng xịt nước chữa cháy đến tận ba tiếng đồng hồ, sau đó lại thêm hai chiếc xe cứu hỏa nữa chạy đến, mười mấy nhân viên của đội cứu hỏa tiến vào trong tòa nhà nhưng không một ai có thể tiến lên đưa những người sống từ lầu hai trở ra ngoài. Nhân viên đội cứu hộ đều kêu la, vốn dĩ bọn họ không thể tiến lên được lầu hai, chạy tới chạy lui cuối cùng vẫn quay về lầu một.

Tí Còi nói miệng ra hiệu với tôi, là "ma che mắt." Tôi cũng cảm thấy như thế. Tôi còn có dự cảm, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đào Hải.

Quả nhiên, sau khi Đào Hải xuống tới lầu hai thì có thay đổi ngay tức thì. Ông ta không tiếp túc di chuyển lên lên xuống xuống nữa, mà bị kéo đi, hướng sau khi di chuyển nhìn thì chính là phía nhà của ông ta, cái "tụ bảo bồn" kia. Tim tôi lại càng đập thình thịch thêm mấy phát.

Cứ một tiếng nữa trôi qua như vậy, khói mù và lượng lửa cháy trên tòa nhà giảm đi đáng kể một cách kì lạ, cuối cùng đội cứu hỏa cũng tiến lên được trên lầu hai, cõng xuống đến mấy người đang bị hôn mê. Những người này cũng chỉ bị hôn mê thôi, không bị ngoại thương gì hết, ngực vẫn đập phập phồng bình thường. Nhân viên y tế kiểm tra sơ bộ thì xác nhận tính mạng bọn họ không đáng ngại, lập tức đưa người đến bệnh viện điều trị.Tôi nhìn thấy dì Từ, nhưng lại không nhìn thấy Đào Hải, không khỏi nghi ngờ tất cả những gì bản thân mình vừa trông thấy.

Sếp Già đứng đã rất lâu như thế, sống lưng thẳng tắp, chân cũng không hề run một tẹo nào, nhưng chúng tôi vẫn cứ lo lắng, nhưng có khuyên thế nào ông ấy cũng không chịu di chuyển. Chủ nhiệm Mao cũng đến gặp mặt Sếp Già, hết sức khâm phục ông ấy, cũng giúp chúng tôi khuyên Sếp Già vài câu, còn nói cho người đem ghế đến nhưng bị ông ấy một mực từ chối. Mấy người chúng tôi thay phiên nhau đến đỡ ông ấy để ông ấy nhẹ nhõm một chút.

Đến khi đội cứu hộ lên tới lầu bốn, lúc trở xuống cõng theo mấy nhân viên bị thương. Nhìn dáng vẻ cũng không hẳn giống nhân viên bị thương mà phải nói là người chết. Tổng cộng là bảy người, máu thịt lẫn lộn khắp người, không còn nhận diện được. Đám đông đứng xem xung quanh ré lên mấy tiếng, sợ hãi kêu lên liên túc, một lúc sau không ít người sợ hãi tản đi.

Tôi nhận ra, sau khi trải qua vụ án của Sở Nhuận, năng lực thích ứng với những sự việc máu mê đầm đia kia đã tăng lên rất nhiều, dường như không còn cảm giác nữa. Nhưng mà, lần này tôi vẫn sợ hãi hùng khiếp vía. Sau cùng là cổ thi thể máu me nhầy nhụa mặc bộ đồ lao động màu xanh lam cũ kĩ rách nát. Chiều cao của thi thể kia, y chang với chiều cao của Đào Hải. Cho dù lúc này mặt mũi ông ta không thể nhận diện được, tôi cũng có thể đoán được, đây chính là Đào Hải.

"Trên lầu bốn kia, chắc không phải là..." Tí Còi thấp giọng thì thào.

Không có ai tiếp lời, nhưng tôi nghĩ, bọn họ đều nghĩ giống tôi và Tí Còi, mà tôi với Tí Còi lại đều có cách nghĩ giống nhau.

Trừ bảy người ở chỗ này ra, những người sau đó được cứu ra đều chỉ bị hôn mê.

Lần này cảnh sát cũng đến. Trần Hiểu Khâu và Sếp Già đều cùng nhìn về một người trẻ tuổi chạy đầu tiên, hơn ba mươi tuổi, chín chắn khôi ngô, không hề ăn nhập gì với những cảnh sát trung niên bên cạnh, nếu có ai nhìn mà hiểu được ý nghĩa những quân hàm trên bộ cảnh phục sẽ càng ngạc nhiên hơn.

HỒ SƠ BÍ ẨN [Thanh Diệp linh dị sự vụ sở] ( bản dịch) ( QUYỂN 1 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ