Chương 95

135 11 0
                                    

Việc lén lút ở bên Đàm Vân Thư mà không để mẹ biết, Phương Du đã làm một cách thuần thục từ lâu.

Liên tục hai đêm, cô đều chờ đến khi Phương Cần ngủ say rồi mới lên xe của Đàm Vân Thư, cùng đi đến rạp chiếu phim ô tô tư nhân để xem nốt nửa phần còn lại của bộ phim.

Ừm, bộ phim ngọt ngào, mềm mại và đầy hương vị, đáng giá năm sao.

Nhưng mỗi lần được đưa về nhà, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hơi lo lắng, từng động tác đều nhẹ nhàng hơn, sợ rằng chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể làm Phương Cần thức giấc.

May mắn thay, có vẻ như Phương Cần không tỉnh giấc giữa chừng. Phương Du lặng lẽ thay đồ ngủ và nằm xuống giường.

Đã gần mười hai giờ rưỡi đêm, cô nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng dù cố thế nào cũng không thể ngủ được. Trong đầu cô chỉ toàn là những suy nghĩ về việc hôn Đàm Vân Thư trong xe, thời gian đó âm thanh của bộ phim chẳng lọt vào tai chút nào.

Sao mà họ có thể hôn nhau mãi như thế nhỉ? Cứ như thể miệng họ bị dính keo 502 vậy.

Còn chưa kịp tìm ra câu trả lời, bên cạnh giường đã vang lên những động tĩnh nhỏ, Phương Du nín thở, dồn hết sự chú ý về phía mẹ mình.

Cuối tuần trôi qua thật nhanh và chỉ còn vài giờ nữa là Phương Cần sẽ trở về Liễu Thành. Suốt hai ngày qua, cô đã dẫn mẹ cô đi dạo khắp nơi, chụp không ít ảnh và video.

Phương Du hy vọng mẹ có thể ở lại Kinh Thành thêm vài ngày, hơn nữa theo lời của Phù Sương, những người đứng ở cổng nhà đã vơi đi rất nhiều, tối nay gần như chẳng thấy ai.

Nhưng Phương Cần vẫn từ chối. Ở khách sạn một đêm tốn đến mấy trăm tệ, mẹ cô không cảm thấy thoải mái khi ở đó, luôn cảm thấy như đang tiêu tiền của con gái. Ngay cả khi bà chuyển đến nhà của Phương Du, nếu ở lâu thêm, bà cũng cảm thấy mình đang làm phiền con.

Còn có những lý do khác, Phương Cần nghiêm túc nói: "Kinh Thành lớn quá, Tiểu Du à, mẹ không thuộc về nơi này. Ở đây, mẹ không thể tìm thấy chính mình. Cả đời mẹ đã quen vất vả rồi, không làm việc một ngày là khó chịu."

Liễu Thành là nơi Phương Cần quen thuộc nhất, và cũng là nơi bà bị giam cầm trong một không gian nhỏ bé. Một khi bay ra khỏi đó, bà sẽ cảm thấy lạc lõng.

Phương Du không thể thay đổi được suy nghĩ này của mẹ, nên cô cũng không nói thêm nữa. Ban ngày cô phải đi làm, trong khoảng thời gian đó, mẹ cô ở một thành phố xa lạ thì có thể làm gì?

Dường như chỉ có thể đợi cô về sau khi tan làm.

Nghĩ đến điều đó, Phương Du cảm thấy một nỗi bất lực trào dâng.

Cuối cùng, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Chuyến bay của Phương Cần là lúc 10 giờ sáng, nhưng trời chưa sáng rõ Phương Du đã cùng mẹ làm thủ tục trả phòng. Hai mẹ con cùng gọi xe công nghệ, tranh thủ đi đến sân bay trước khi giờ cao điểm buổi sáng đến.

Thời tiết ở Kinh Thành thay đổi bất thường, hôm qua trời còn nắng, hôm nay đã âm u cả ngày.

Không khí trong xe có phần nặng nề, nỗi buồn chia ly cứ lẩn quẩn trong lòng họ, và tài xế cũng không nói lời nào.

[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ