Chương 35: Hạ Màn

100 5 1
                                    

"Đây là địa chỉ nhà tên lính sát thủ đó và đây là hộ chiếu xuất cảnh tôi làm cho cậu."

Adaline mỉm cười đầy ma mị, rút trong túi ra hộ chiếu và địa chỉ nhà Sở Luân đẩy qua cho Phương Vũ. Ngón tay nàng còn gõ lên nó vài cái ra hiệu rồi thu tay lại vuốt mái tóc vàng của mình ra sau.

"Sao chị lại đưa thứ này cho tôi?"

Phương Vũ nheo mắt lại nhìn hai thứ trên mặt bàn, mặt đăm chiêu ngẩng lên nhìn vào gương mặt xinh đẹp của đối phương, nhẹ thở ra tựa lưng vào ghế.

"Đối xử tốt với con chồng tương lai, không được à?"

"Vào thẳng vấn đề đi." Phương Vũ có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói.

"Ây dô, đêm qua Hắc Long Hội gọi điện cho lão gia đòi tên sát thủ đó về. Tôi thấy có mỗi tên sát thủ thấp kém mà hai thiếu gia giành qua giành lại. Muốn giúp cậu một tay lấy lòng cậu thôi. Dù sao cũng không trơ mắt ra nhìn con trai tương lai của tôi thua cuộc chứ."

"Hah, vậy giờ tôi phải đến Trung Quốc à?"

Phương Vũ nhếch môi cười đầy ẩn ý, hắn nâng tờ giấy địa chỉ nhà Sở Luân lên xem một cách chăm chú, xem xong thì hạ giấy xuống liếc mắt nhìn Adaline.

"Bây giờ họ đang mở lòng, cậu đến cũng vô dụng." Adaline đầy tinh ý, chống hai tay lên mặt bàn đứng dậy áp sát mặt gần Phương Vũ, bầu ngực mềm mại trắng ngần của nàng đầy sức hút chỉ được che bởi chiếc đầm body trần vai đong đưa trước mặt đối phương.

"Thế nên làm thế nào?."

"Hưm... Trước Giáng Sinh một tuần."

"Tại sao?" Phương Vũ không e ngại mà áp mặt tới hít nhẹ mùi hương quyến rũ trên da thịt Adaline, nhàn nhạt nói.

"Vì Sở Luân sẽ một lần nữa hận ngài Trịnh Tần kia. Lúc đó cậu xuất hiện như một vị cứu tinh, cho đối phương sự ân cần nhất mà y thèm muốn."

"Không phải bây giờ bọn họ đang thân mật thế kia à?"

"Cậu quên mất tôi có sở thích quyến rũ đàn ông à? Huống chi Trịnh Tần nhìn ngon miệng thế kia, thử chút ít mùi vị hắc đạo."

Nói đến đây Phương Vũ hiểu ra, hắn nhẹ cười đưa tay đẩy gương mặt đang áp sát mặt hắn ra, đứng dậy lấy hộ chiếu và địa chỉ đi đến cất vào trong tủ cạnh giường. Làm xong hắn quay lại khoanh tay nhìn Adaline.

"Được rồi, giờ thì ra ngoài đi."

"Ây dô, lạnh lùng quá. Ít ra cũng phải cảm ơn hay hôn người ta một cái chứ."

Adaline tỏ ý bất mãn chống cằm nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú thân thể hoàn hảo của Phương Vũ, cất giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại đầy hương vị quyến rũ.

"Chậc, coi như nợ chị lần này."

Phương Vũ coi như chẳng còn cách nào, thua cuộc dưới người phụ nữ quý phái này. Hắn bước chân đến đứng trước mặt Adaline, vươn bàn tay tỏ ý muốn giúp nàng đứng lên đầy lịch lãm.

"Lần sau đừng gọi chị nữa, gọi mẹ đi cho thân mật."

Nàng phì cười đưa bàn tay thon dài mềm mại đặt lên tay Phương Vũ, hắn tinh ý nhìn ngón áp út nàng còn có chiếc nhẫn kim cương đang lấp lánh sáng lên, nàng nâng thân mình đứng dậy một cách nhẹ nhàng, cố ý áp thân mình vào cơ thể Phương Vũ, bầu ngực căng đầy chạm vào lồng ngực hắn.

Luân Hãm【BL / H văn】Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ