Chương 80: Ngoan một chút

2.2K 56 0
                                    


Chương 80: Ngoan một chút

Kỳ Trường Ức không trả lời, cứ như vậy nhìn Lý Ngọc.

"Điện hạ, nếu như muốn biết, nô tài đi ra ngoài hỏi một chút..."

Lý Ngọc vừa định đứng dậy đi ra ngoài, lại bị một bàn tay giữ lại.

Kỳ Trường Ức không có bao nhiêu khí lực, chỉ là kéo nhẹ ống tay áo của hắn, Lý Ngọc liền lui trở về.

"Điện hạ, nô tài chỉ nghe ngóng một chút, nghe nói Bùi đại nhân tối hôm qua ở trong cung, Hoàng Thượng mời đại thần yến tiệc, thậm chí cả kinh thành đều giăng đèn hoa đăng... "

Kỳ Trường Ức rút tay lại nhìn sang nơi khác.

Lý Ngọc tiếp tục nói: "Ta cũng nghe tiểu nha hoàn sáng nay ra ngoài mua đồ nói rằng phủ thừa tướng khắp nơi đều trang hoàng màu đỏ, Hoàng Thượng ban tặng vô số vàng bạc châu báu quý hiếm, còn có lễ vật của triều đình, và của các quan viên lấp đầy sân trước của Phủ thừa tướng..."

Sắc mặt Kỳ Trường Ức có chút tái nhợt, móng tay bị thương lúc trước đã mọc ra một lớp da thịt non mềm mới, ửng hồng.

Lý Ngọc tự thấy tâm tình của hắn có chút dao động, liền không nói tiếp.

Thật ra, Lý Ngọc muốn nói cho điện hạ mọi chuyện bên ngoài, điện hạ yêu mến Bùi đại nhân đã lâu như vậy, vô cớ chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ Bùi đại nhân thành thân, đối với điện hạ lại không phải là một loại giải thoát.

Sẽ thật tuyệt nếu có thể nhân cơ hội này để cắt đứt quá khứ...

Mặc dù bên ngoài ồn ào náo nhiệt, sân sau vẫn yên tĩnh lộ vẻ u ám, hoang vắng.

Dường như bất kể những sự kiện kinh thiên động địa xảy ra bên ngoài, đều không liên quan gì đến khu hậu viên này.

Kỳ Trường Ức ngồi đó cả ngày không ăn, chỉ uống một chút nước dưới sự cầu xin liên tục của Lý Ngọc.

Bên ngoài trời tối dần, màn đêm mờ mịt đang dần bao phủ.

Giờ này, sân trước phủ thừa tướng hẳn là náo nhiệt.

Đám đông náo nhiệt, đôi mắt đỏ hoe, một đôi quyến lữ, trời định...

Cánh cửa của tiểu lâu đột nhiên bị mở ra, một bóng người bước vào với một cơn gió lạnh bao quanh cơ thể.

"Sao tối vậy?"

Bóng người đó đi tới trước mặt Kỳ Trường Ức đang ngồi.

Lý Ngọc nghe tiếng người, đi lấy chân đèn thắp sáng, liếc hai người một cái rồi ra khỏi cửa.

Ngọn lửa đột nhiên sáng lên, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Trường Ức, sắc mặt rất tệ, toàn thân không còn khí lực, giống như một giây sau sẽ ngất đi.

Màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Kỳ Trường Ức cay mắt, hắn nhìn chằm chằm dưới bộ quần áo đỏ tươi của khách nhân, hốc mắt đau nhức.

"Nghe nói ngươi cả ngày chưa ăn."

Bùi Tranh vươn tay nâng cằm của hắn, dùng ngón tay sờ soạng làn da trắng như ngọc hai lần.

[ĐAM MỸ] ĐIỆN HẠ KHUYNH THÀNH - PHONG HÀ CỬ NGANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ