Chương 75: Thần linh khiến con yêu dì

395 36 2
                                    

Dưới cái nhìn của bầu trời sao, hai người cùng lấy điện thoại ra, những chuyện không vui đều bị vứt bỏ tại nơi hoang vu, họ cười rạng rỡ, tựa như thuở đầu gặp gỡ, không giống từ biệt.

Thời An: "Dì Cố, dì lưu tên con là gì?"

Cố Thiên Quân: "An An, còn con?"

Thời An cúi đầu bấm điện thoại, nhấn vào trang 'thêm vào danh sách đen', "Dĩ nhiên là dì Cố." Ngón tay dừng lại trên màn hình rất lâu, cô lưu luyến nói: "Dì Cố, bây giờ phải con chặn dì rồi."

Cố Thiên Quân mỉm cười, "Chậm vậy, dì nhanh hơn con đấy."

Nghe vậy, chóp mũi chua xót, Thời An nghiêng người qua, cô sợ một khi bất cẩn thì sẽ rơi nước mắt đầy mặt, lâu sau, cô cắn răng, tay run rẩy, tự tay chặn Cố Thiên Quân.

Chặn người mình yêu nhất, từ giờ dành tặng cô ấy một góc thầm kín nhất, nỗi đau tại đó, cũng chỉ có bản thân mới thấu.

Đêm đã muộn, mắt đã ướt.

Nhìn bả vai không ngừng run rẩy của Thời An, dù Cố Thiên Quân có thông minh đến mấy, cũng không hiểu được, cô ấy muốn hỏi Thời An rằng: Rõ ràng con quan tâm đến dì, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đẩy dì ra xa, tại sao lại kháng cự sự tồn tại của dì đến thế?

Nhưng, không cần thiết.

Khi ánh mắt chạm nhau, họ rất ăn ý, họ đang thi xem ai mạnh mẽ hơn, họ hiểu, đây là mùa hè cuối cùng, kỳ trăng cuối cùng, lần sau gặp, không sẽ là năm bao nhiêu.

Dì Cố, con muốn ghi nhớ hình dáng của dì.

An An, dì vẫn muốn nhìn con thật kỹ.

Vỏn vẹn vài phút này, đủ để tồn tại thật lâu.

Sau đó, không một lời từ biệt, Cố Thiên Quân rời đi, tứ phía im lặng, Thời An như mắc kẹt trong vực thẳm nơi đảo hoang, cô nghĩ: Mình không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ đó cả.

Trước tiên, Thời An thu dọn những chai rượu, dọn dẹp nhà cửa rồi đi tắm, uống thuốc, cô đang làm những việc một người bình thường nên làm, mọi thứ rất bình thường, cô sẽ nghe lời Cố Thiên Quân, chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật tốt.

Thời An nói gì làm đó.

Những ngày này, cô đều duy trì trạng thái này, khi chúng trở thành thói quan, Thời An có một loại ảo giác: Mình vốn là người như vậy.

Cho đến ngày trước khi khai giảng——

Buổi chiều, Thời An không có việc gì làm, định đọc cuốn sách đã mang về từ chỗ Cố Thiên Quân hôm đó, ngẫu nhiên lật một trang, hốc mắt cô liền đỏ bừng, đôi môi cô hé mở, hai tay ôm đầu, không chịu đựng nổi nữa, khóc nức nở thành tiếng.

Vì.

Bên trong kẹp hai lọn tóc.

Khi ấy, họ vẫn là dì Cố và An An. Nhưng không giống với hiện tại, là Cố Thiên Quân và Thời An.

Kiềm chế nhiều ngày, sự sụp đổ bị đánh thức.

Thời An cuối cùng cũng chịu mở lòng với chính mình: Dì Cố, chuyện con yêu dì sẽ không kết quả, chuyện con lãng quên dì, cũng vậy.

[BHTT] Mười Lăm Mùa Xuân - Nhất Cá Bạch DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ