#25

864 125 0
                                    

Vào khoảng thời gian khi Nhân Tuấn vẫn đang đối diện La Tại Dân trong căn biệt thự nọ.

- Anh đã thật sự thay đổi chỉ qua một đêm?

Nhân Tuấn nhìn anh nghi hoặc, nhưng Tại Dân chỉ ngồi ở đó mỉm cười. Cậu nhíu mày nhìn cái thái độ lồi lõm anh đang bày ra trước mắt cậu, lòng cuộn sóng.

- La Tại Dân.

- Cậu nên gọi tôi là thầy La chứ nhỉ?

- Tôi không còn là con chó của La Tại Nguyên nữa, nên tôi không phải gọi tên tân chủ anh đây một tiếng thầy La. Dẫu sao tôi vẫn không công nhận anh.

Nhân Tuấn trừng mắt nhìn Tại Dân, thấy anh nở nụ cười chế giễu.

- Tiểu Tuấn. Nói thật một chút cũng không chết cậu đâu.

- Ý anh là sao?

Nhân Tuấn chau mày, anh đang nói cái gì vậy chứ. Chỉ thấy La Tại Dân đứng lên và bước về phía cậu, anh đứng phía sau, đưa đôi tay rắn chắc ôm cậu vào lòng. Nhân Tuấn giật mình rồi run rẩy khi giọng anh vang lên bên tai. Một chất giọng trầm nhưng lạnh lẽo, không còn ấm áp như tông giọng của ngày hôm qua nữa. Chỉ mới một đêm mà La Tại Dân đã thay đổi đến mức cậu chẳng thể nào nhận ra nữa. Tim Nhân Tuấn lại nhói đau, cậu không hiểu bản thân làm sao, càng không hiểu kẻ đang ôm mình là như thế nào. Cậu chỉ nghe anh bảo.

- Cậu muốn lợi dụng tôi để giết Lý Minh Khánh, đừng nghĩ tôi không biết. Suy cho cùng cậu vẫn phục tùng dưới chân La Tại Nguyên. Và giờ khi ông ta chết rồi, thì cậu phải phục tùng tôi.

- Anh, tại sao anh lại biết?

Nhân Tuấn ngước mắt nhìn anh, liền nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của La Tại Dân.

- Đôi lúc, nói chuyện lớn quá cũng là một mối nguy hại.

- Anh nghe lén tôi?

- Cũng không nên cho là nghe lén. Không phải vì cậu nói to quá sao?

Cậu nín bặt, chết tiệt, vì một lần lỡ mồm mà bây giờ lại tan tành hết sao. La Tại Dân nheo đôi mắt sau gọng kính nhìn cậu đang mím chặt môi, đôi tay ôm cậu càng thêm siết chặt.

- Cậu từ nay, đừng hòng chạy thoát khỏi tôi.

Lời anh nói như ra lệnh, Nhân Tuân run rẩy, La Tại Dân, đây là con người thật của anh sao?

- Anh muốn tôi làm gì?

- Trước hết, cậu giết La Huyền Mẫn đi.

Tại Dân thả lòng vòng tay đang ôm cậu, trở về chỗ ngồi. Anh đan đôi bàn tay lại với nhau rồi chống cằm lên đó, đôi mắt âm lãnh nhìn cậu. Nhân Tuấn giật mình, liền một lần nữa hỏi lại.

- Anh muốn tôi làm gì?

- Giết La Huyền Mẫn.

Tại Dân lặp lại. Không biết phải do lượng thuốc phiện trong người khiến anh điên cuồng hay không nhưng Tại Dân chính là không kiểm soát được lời nói của mình, phần tâm tối trong trái tim cứ thôi thúc. Một chữ giết hiện lên, hai chữ giết hiện lên, ba chữ giết, bốn chữ giết, rồi hàng ngàn hàng vạn chữ giết chồng chất lên nhau và đổ ào vào tâm trí anh. Suy nghĩ của Tại Dân lạc trong một màn sương mù mờ, và hình ảnh Huyền Mẫn hiện ra. Anh căm ghét nhìn hình ảnh cô, miệng lại bật ra câu nói khi nãy.

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ