#2

1.8K 199 4
                                    

Tí ta tí tách.

Mưa rơi bên ngoài cửa sổ, từng hạt từng hạt trong suốt mạnh mẽ rơi xuống mặt đất khô cằn, dội thẳng xuống người Lý Đế Nỗ. Hắn nheo mày, đôi mắt âm lãnh nhìn màu máu đỏ loang lổ trên nền đất, trong người một cổ khó chịu dâng lên.

- Trốn nhanh thật.

Hắn nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm. Xong, lại bật cười mà nhìn Mẫn Hanh và Đông Hách.

- Chiến dịch xem như thất bại.

Rồi liền quay người bỏ đi một mạch.

Lý Đông Hách thở dài, hai tay buông thỏng bên sườn người, không còn dáng vẻ lanh lợi hay xảo trá ngày thường, cậu chép miệng ngán ngẩm nói với người anh lớn của mình.

- Trời lạnh chết đi được.

Nhưng Mẫn Hanh lại gần như chẳng chú ý gì đến kẻ tóc đỏ. Anh ngước mắt nhìn trời, mưa rơi xối xả, từng hạt mạnh mẽ vỗ bôm bốp vào mặt. Nheo đôi mắt hải âu của mình, một màu trời đỏ au như màu máu.

- Hanh?

Đông Hách gọi, kẻ đang đắm mình trong màu đỏ máu của bầu trời nhẹ xoay đầu lại,mỉm cười dịu dàng như ánh nắng mùa xuân, anh bảo.

- Về sở thôi, Đông Hách.

~o~

Cạch một tiếng, La Tại Dân hối hả mở cửa rồi chạy thật nhanh vào trong. Trên lưng anh hiện tại là một chàng thanh niên với cái chân bê bết máu đang nhỏ giọt xuống nền đất. Tại Dân mặt tái mét, vứt bừa cái ô vào trong góc nơi kệ đựng giày, rồi lại guồng chân mà chạy lên phòng ngủ mở cửa và đặt cậu thanh niên kia xuống. Chưa kịp thở dù một chút, anh lại vắt chân lên cổ chạy xuống dưới nhà, vào phòng làm việc lấy hộp dụng cụ một lần nữa chạy thật nhanh lên tầng hai, rẽ vào phòng mình ở bên tay trái, đặt hộp dụng cụ bên cạnh cái chân bị thương của cậu trai kia. Anh còn chẳng thèm cởi chiếc áo đã nửa ướt nửa khô vì đi vội trong cơn mưa dày đặc, Tại Dân mở hộp dụng cụ lấy ra một chiếc nhíp cùng một cây kéo y tế loại tầm trung.

 - Nặng quá rồi.

Khẽ cảm thán, Tại Dân đẩy nhẹ gọng kính, sẵn tay lấy bông lau nhẹ vệt máu loang lổ xung quanh miệng vết thương rồi lấy đèn chuyên dụng đội lên đầu, bắt đầu tìm kiếm vật làm cậu trai kia bị thương.

Một tiếng rồi hai tiếng lặng lẽ trôi qua. Mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán anh, Tại Dân nheo mày khẽ hít thở, vẫn chưa tìm được vật thể kia. Lại cố gắng căng mắt ra nhìn, tay cẩn thận kéo mảng thịt bị vật xâm hại đã làm cho nhầy nhụa, một ánh sáng kim loại liền xuất hiện. Tại Dân giật mình, không ngờ đến đó lại là một viên đạn. Khẽ khàng kéo căng mảng thịt kia ra một chút, anh đưa chiếc nhíp nhỏ đã qua khử trùng vào bên trong lớp thịt non, gắp viên đạn ra ngoài. Ném vật thể kia ra khay, Tại Dân thở phào.

- Không nghĩ đến bây giờ trong thành phố lại nhìn thấy đạn viên.

Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, lầm bầm nghi vấn bâng quơ của mình. Không gian im lìm và lạnh lẽo chỉ nghe mỗi tiếng mưa dai dẳng vẫn chưa dứt bên ngoài, lẩn trong không khí là một tiếng thở dài khe khẽ.

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ