#53

731 108 20
                                    

La Tại Dân rồi trên giường bệnh thẫn thờ. Trời bên ngoài kia đã sáng từ khi nào, anh không biết và cũng chẳng có hứng thú để quan tâm. Tại Dân bận nghĩ về việc hôm qua, về Lý Đế Nỗ, về Hoàng Nhân Tuấn và về chính bản thân anh. La Tại Dân anh rốt cuộc là như thế nào? Và Hoàng Nhân Tuấn đối với anh ra sao? La Tại Dân hoàn toàn không biết. Như một kẻ mù đi trong màn đêm, đi hoài chẳng có lối thoát. 

- Tại sao mình lại bị kéo vào câu chuyện kì lạ này chứ?

Tại Dân tự hỏi mình, sau lại thở dài. Anh ngã vật xuống giường, nhớ lại từng câu hỏi mà Đế Nỗ đã hỏi anh. 

La Tại Dân mà tôi biết đi đâu rồi? Kẻ lãnh đạm với tất cả đi đâu rồi? Kẻ điềm tĩnh không hấp tấp đi đâu rồi? Kẻ lạnh lẽo không thèm đếm xỉa sự đời đi đâu rồi? Thằng bạn thân hiền hòa nhưng lạnh lùng của Lý Đế Nỗ này đi đâu rồi? Kẻ vì Nhân Tuấn mà sẵn sàng đối đầu với tôi đã đi đâu rồi? Cậu là ai vậy, cậu thật sự là tên quái nào vậy? 

La Tại Dân mà hắn biết sao? Hình như anh ta chết rồi. Hiện tại, La Tại Dân này chỉ còn là một kẻ yếu đuối không hơn không kém. Kẻ lãnh đạm với tất cả ư? Hình như cũng chết rồi. Vì kẻ hiện tại lại là kẻ muốn biết tất cả mọi thứ đang xảy ra. Kẻ điềm tĩnh không hấp tấp? Hình như cũng biến mất rồi. Vì La Tại Dân bây giờ vô cùng gấp rút và sợ hãi mọi thứ. Kể cả cái kẻ không thèm đếm xỉa sự đời, thằng bạn thân hiền hòa nhưng lạnh lùng của hắn. Hay kẻ vì Hoàng Nhân Tuấn mà sẵn sàng đối đầu với hắn ấy cũng chết mất rồi. Thế cuối cùng, La Tại Dân hiện tại là ai vậy? Là kẻ nào vậy? Là một tên nhu nhược và yếu đuối, có thể sợ sệt và hèn nhát đến mức tối thiểu chăng? 

- Tôi là ai vậy?

Anh tự hỏi, nhưng bản thân anh lại chẳng cho anh câu trả lời. 

- Này Tại Dân, mày là ai vậy?

Không biết, chính bản thân anh chẳng thể nắm rõ anh là ai.

- Mày là ai vậy, Tại Dân.

Câu hỏi của một tên yếu nhược đến tên mạnh mẽ của quá khứ, nhưng tên kia không trả lời anh. Đầu anh lại một trận đau đớn, Tại Dân cuộn người nằm trên giường, đau quá, nhưng lại chẳng nhớ được gì cả. Có một cái gì đó muốn chui ra ngoài nhưng một thứ mành chắc chắn vô hình lại ngăn lại. Đau quá, hình ảnh của ai đó cứ chập chờn ở trước mặt. Tại Dân đau đớn đến mức chịu không nổi nữa, anh lăn xuống đất, vô tình khiến lọ hoa trên bàn cạnh đầu giường lung lay rồi rơi xuống theo. Này, đó là vô tình khi hữu ý, khi lọ hoa lại rơi trúng ngay đầu Tại Dân?

Máu lan ra, những mảnh thủy tinh trong suốt ghim vào đầu. La Tại Dân, lại ngất đi.

Bên ngoài cửa kia, một cô gái có mái tóc đen tuyền khẽ nhếch môi cười và cô đẩy cửa vào.

Khách Ngọc Tú nhìn cảnh tượng trước mắt bằng khuôn mặt hững hờ. La Tại Dân nằm trên mặt sàn phòng lạnh lẽo, cành linh lan trong lọ hoa do vỡ nát mà rơi cạnh gò má anh. Những mảnh thủy tinh trong suốt nhuộm một màu đỏ tươi xinh đẹp. Đôi mắt của anh nhắm nghiền, hàng mi dày khép chặt. Trước mặt cô gái ấy bây giờ như có một bức tranh của một mỹ nam anh tuấn tiêu soái đang rơi vào giấc ngủ lạnh lẽo của mùa đông, trên mặt anh điểm xuyết những hạt thủy tinh lấp lánh màu đỏ tươi, cùng cành hoa linh lan trắng toát bên má. Thật đẹp làm sao và cũng thật bi ai làm sao. 

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ