#68

687 102 3
                                    

La Tại Dân ngồi vào xe và thở dài, sau lại liếc mắt vào nơi bản thân vừa bước ra, Khải Sinh xa hoa và cao rộng, nơi những kẻ mong muốn anh quay về đang ở đó. Nhưng bản thân lại quyết định đi con đường này, sai thật đấy nhưng đành chịu thôi. La Tại Dân chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi cái việc một ngày mình phát điên vì thuốc phiện và làm tổn thương Nhân Tuấn. Anh không thể tưởng tượng được điều đó, nên đành thôi, dù sao đóng vai phản diện một lần cũng được. Thì thầm bảo tài xế cho xe chạy đi, sau lại ngã người ra băng ghế đang ngồi. Giờ thì anh nên làm gì đây?

Anh là một kẻ thông minh, bản thân anh biết điều đó. Nhưng bây giờ cái trí thông minh quái đản ấy lại cho quá nhiều cách thức hành động nên chẳng biết dùng cách nào. Nếu như Huyền Mẫn từng bảo rằng, thuốc phiện anh đã bị ép buộc sử dụng không có phương pháp chữa trị thì Tại Dân phải đành cai nghiện nó, bằng một cách nào đó theo y thuật thông thường. Còn nếu có thứ có thể kháng trừ loại thuốc phiện quái đản này, thì đó lại là một cách khác. Đột nhiên trong đầu tên bác sĩ ấy lóe lên một ý nghĩ, La Tại Dân liền gấp rút vỗ bộp lên vai người tài xế kia và nói.

- Này, rẽ trái đi. Tôi cần đến đây một chút.

Trong đầu anh vừa lóe lên một ý nghĩ. Vì trước đây từng nghe nhắc đến La Tại Nguyên nổi tiếng về thuốc phiện, và ông ta có thể khống chế tác dụng của tất cả mặc cho đó là loại thuốc phiện nào đi chăng nữa. Tại Dân vừa nghĩ đến một khả năng, ở nhà của La Tại Nguyên có thể có thứ giúp anh. Ý nghĩ vừa dứt thì cũng là lúc chiếc xe đang chở Tại Dân dừng lại trước một cánh cổng, anh bước ra ngoài và ngước nhìn, một căn biệt thự màu đen với vườn hoa hồng đen một màu trải dài có chút u ám. Tại Dân khẽ nhếch môi cười, nơi đây còn chưa ở lại được ba ngày. Sau lại xoay lại nhìn tên tài xế.

- Anh về đi. Khi xong việc tôi sẽ tự mình trở về.

Người tài xế kia nghe bảo liền nhanh chóng gật đầu và rời đi. Trong khi đó, Tại Dân nhanh chóng đẩy cửa bước vào căn biệt thự, thật tuyệt vời và may mắn làm sao khi cửa không khóa. Bước qua vườn hoa hồng đầy vẻ u ám và bi thương, Tại Dân lại mở tiếp một cánh cổng. Sau lại ngó đầu vào nhìn với cặp chân mày nhíu chặt, nơi này tại sao vẫn không dơ bẩn dù cho chẳng có người sinh sống? Một tiếng lộp cộp vang lên, Tại Dân giật mình. Anh khẽ hắng giọng rồi gọi với vào bên trong đại sảnh không một bóng người.

- Có ai ở đây không?

Anh dợm bước chân vào nhà, bên trong lại vang lên tiếng giày lộp cộp. Tại Dân lại nhíu mày, không phải của một, mà là ba người. Đột nhiên, có kẻ lên tiếng.

- Thầy La, nhiêu đây đã đủ chưa?

Và sau đó ngay lập tức có tiếng người đáp lại.

- Mang qua đó cho Đông Anh xem, ta còn một đống việc ở đây đấy Ten à.

La Tại Dân chết trân đứng trước cửa chính của căn biệt thự một màu đen tuyền ấy, cả cơ thể anh run rẩy. Cái giọng nói vừa vang lên ấy không ai khác chính là La Tại Nguyên, là người cha ruột của anh. Nhưng không phải ngày trước anh đã giết ông rồi sao? Tại sao hiện tại lại như thế này chứ? 

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ