- Nhóc con, về khi nào đấy?
Một người đàn ông trung niên ngồi tựa người lên chiếc ghế bành màu nâu caramel, ngâm nhẹ điếu thuốc trên tay một chút, tay đẩy cặp kính vuông vức đang yên vị trên sống mũi, nheo đôi mắt lạnh như băng nhìn cậu nhóc vừa hối hả từ đâu chạy về, đang chống tay phì phò thở ở dưới đất.
Phác Chí Thành thở không ra hơi, cố gắng hít thở lấy chút không khí cho cơ thể thoải mái một chút rồi ngồi bệt xuống sàn đất xi măng xám xịt lạnh ngắt. Cậu ngước đôi mắt nhỏ nhìn người đàn ông nửa người đang lẩn trong bóng tối, khuôn mặt băng lãnh chậm chạp cử động, rồi mới mở miệng nói.
- Anh Nhân Tuấn.
- Nhân Tuấn làm sao?
Người đàn ông đang chán chường ngồi trên ghế bỗng bật dậy, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng nhìn Chí Thành. Chí Thành nuốt một ngụm nước bọt, rồi bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra tại hộp đêm Nightmare. La Tại Nguyên nghe xong toàn bộ câu chuyện liền ngã người trở lại ghế bành, châm thêm một điếu thuốc và kề lên môi, ông nheo mắt nhìn thằng nhóc kia.
- Liên lạc với thằng bé được không?
- Không. Anh ấy không bắt máy.
- Đợi một chút nữa.
La Tại Nguyên bình thản nói, ông không tin Nhân Tuấn lại dễ dàng rơi vào tay bọn Hải Âu như vậy. Ngày đầu tiên bắt gặp cậu, La Tại Nguyên đã nhìn ra được tố chất trong con người Nhân Tuấn. Một đôi mắt âm hiểm không sợ trời không sợ đất nói lên một ý chí kiên cường không khuất phục, điều này khiến ông cảm thấy thú vị. Từ ngày đó, La Tại Nguyên quyết định sẽ nhận Nhân Tuấn làm con nuôi cũng như đào tạo cậu trở thành tay sai đắc lực của mình.
- Chí Thành, con nghỉ ngơi đi. Ta đi đây có việc.
La Tại Nguyên vừa nói dứt lời cũng là lúc ông vừa khuất sau cánh cửa sắt dày. Chí Thành ở lại một mình, trong căn phòng kho trống huơ trống hoắc, cậu gục đầu rồi thả phịch người xuống mặt sàn cứng như đá, mệt quá. Từ Nightmare chạy bán sống bán chết về đây cũng hơn hai tiếng đồng hồ, đôi chân Chí Thành rã rời hầu như còn chẳng thể đứng. Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu liền hiện lên khung cảnh hỗn loạn ở hộp đêm khi nãy, lòng run rẩy một trận, Nhân Tuấn sẽ không sao đâu nhỉ? Chợt, một đôi mắt hải âu sâu thăm thẳm hiện lên trong trí óc cậu, Chí Thành giật mình bật dậy, sự mệt mỏi vừa đến cũng lui đi, thay vào đó là một cơn nhói đau ở não. Đôi mắt hải âu cứ chớp nháy, lập lòe trước mắt cậu. Như một ánh đèn chói lóa cứ bật tắt không ngừng, Phác Chí Thành cảm thấy não mình như tê dại, đau đớn không dừng. Đôi mắt ấy thật quen, cậu đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
Chí Thành muốn nhớ ra đôi mắt ấy từ ai, ở đâu nhưng đầu cậu đau nhói, choáng ngợp cả hình ảnh kia là một màn sương mù dày đặc che mất tầm nhìn. Cả thế giới quan bỗng chốc mù mịt, đâu đâu cũng toàn khói và khói. Chí Thành ôm đầu lăn lộn, cậu ghét đau đớn, ghét cay ghét đắng.
- Mẹ nó!
Phun một câu chửi bậy, Chí Thành cố gắng đứng lên, lết cái thân thể mệt mỏi vào căn phòng phía sau màn chắn kim loại. Cậu thả phịch người xuống chiếc giường nơi bãi chiến trường của quần áo bị vứt lung tung, Chí Thành không quan tâm bản thân đang nằm đè lên đống đồ ba bốn ngày chưa giặt cho lắm, trước tiên điều cậu cần giải quyết là cơn đau đầu như búa bổ kia. Chí Thành lăn qua trái, mở ngăn tủ đặt cạnh đầu giường lấy ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp và đổ ra một viên con nhộng màu cam, cho vào miệng rồi nuốt ực. Viên thuốc tan ra ngấm vào cơ thể, cơn đau đầu nhanh chóng dịu đi. Chí Thành thở phù, cuối cùng cơn đau cũng hết. Nhưng cậu vẫn chưa muốn rời giường, Chí Thành nằm thừ người, tay đặt lên trán mình, nghĩ suy một số chuyện cần giải quyết. Nghĩ ngợi rồi lại nghĩ ngợi, chẳng bao lâu sau lại đột nhiên nhớ về quá khứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Life bound
FanfictionChúng ta nợ nhau cả một đời. ( Bộ này lấy ý tưởng từ một chi tiết nhỏ trong câu thoại về kịch bản của Ảnh đế trong fic gốc/chuyển ver Ngài ảnh đế và cậu thịt tươi.)