#33

821 123 2
                                    

Bẫng qua ba tháng nằm mãi trên giường bệnh, cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn cũng đã mở mắt tỉnh dậy. Cậu nhìn xung quanh, ánh đèn sáng lạnh lùng của phòng bệnh soi vào mắt, đau rát. Nhân Tuấn khẽ ngồi dậy, vết thương bên ngực phải còn ân ẩn đau nhưng cũng không đến mức không thể ngồi dậy nổi. Cậu tựa người vào thành giường, trên một chiếc gối và đờ đẫn nhìn xung quanh. Đột nhiên, Nhân Tuấn nhớ ra một chuyện khiến cậu hốt hoảng và loạn hết cả lên. Đó chính là La Tại Dân. Nhân Tuấn nhìn xung quanh, căn phòng chỉ có mỗi mình cậu và cành linh lan trắng toát trong chiếc lọ cổ cao để cạnh đầu giường. Nhân Tuấn khẽ nghiến răng, La Tại Dân đâu rồi chứ. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh chính là khi kéo được Tại Dân ra khỏi tảng đá, sau đó một trận đau đớn ập tới khiến trước mặt mọi thứ đều tối sầm. Và Nhân Tuấn nghe thấy giọng Hoàng Khả Úy gọi, nhưng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng chính là cậu ngất lịm đi và không hề biết bất cứ gì nữa. Nhân Tuấn khi ngất đi như bước vào một thế giới khác, một thế giới cổ điển của những thập niên cũ. Và cậu nhìn thấy, có một cô gái có khuôn mặt y hệt cậu đang vui vẻ trước cửa hàng hoa, dưới cành linh lan trắng toát một màu, bên cạnh cô gái ấy là một cậu trai có vẻ lớn hơn, đôi mắt cười rộ lên vô cùng xinh đẹp. Khung cảnh trước mắt đột ngột biến đổi, trở về ngôi nhà tồi tàn vương đầy mùi phấn son và rượu bia của cậu. Nhân Tuấn thấy cậu lúc nhỏ đang chạy ra ngoài, nép mình vào một góc khuất, phía đối diện là cửa hàng hoa và hai cô cậu kia lại xuất hiện. Nhân Tuấn khó hiểu, thế này là thế nào đây. Một cậu nhóc có đôi mắt cười, một cô gái có khuôn mặt giống hệt cậu và cậu. Nhân Tuấn như đi giữa cơn u mê, ba tháng trời bất tỉnh chỉ để mơ thấy những giấc mơ kì lạ và không rõ ràng. Đến khi tỉnh lại, kí ức về giấc mơ cũ kĩ kia vô cùng mơ hồ, chập chờn hóa thành những mảnh ghép và vương vải khắp nơi, bắt buộc cậu phải tìm lấy từng mảnh nối ghép lại. 

Cậu ngồi thừ trên giường bệnh, đến khi cánh cửa phòng bật mở và một chàng thanh niên tóc bạch kim bước vào.

- Anh Nhân Tuấn! Anh tỉnh rồi?!

Chí Thành trố mắt nhìn cậu trai đang thừ người ngồi trên giường kia  không tin nổi, bó hoa linh lan trên tay cậu thanh niên hai mươi run rẩy một chút rồi rơi bộp xuống đất. Và đó cũng là lúc Chí Thành nhào đến ôm lấy người anh trai của mình vào lòng. Cậu ôm lấy cơ thể gầy gò của Nhân Tuấn, giọng có chút nghẹn ngào.

- Anh tỉnh lại rồi! Anh tỉnh lại thật rồi!

Nhân Tuấn ngước nhìn Chí Thành bằng đôi mắt có chút mờ mịt, cậu hỏi Chí Thành.

- Chí Thành. Tại Dân đâu?

Chí Thành có hơi chút giật mình, cậu buông Nhân Tuấn ra, bước trở lại nhặt bó hoa linh lan và thay vào chiếc lọ cạnh giường. Song liền ngồi xuống bên giường của người anh trai, bảo rằng.

- Tại Dân sau tai nạn đó khi phẫu thuật thì não có vấn đề. Anh ấy đã hôn mê ba tháng rồi và hình như sẽ không có khả năng tỉnh lại.

Nhưng Nhân Tuấn vẫn bình tĩnh, cậu bảo.

- Nhưng anh đã tỉnh đấy thôi. Chắc Tại Dân khoảng hai ba ngày nữa thôi, anh ta cũng không dễ chết như vậy.

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ