#60

697 98 19
                                    

- Này, cô bảo Tiểu Tuấn và Đế Nỗ là một đôi sao?

Tại Dân ngước đôi mắt lãnh cảm nhìn Huyền Mẫn, trên môi là một nụ cười giảo hoạt âm trầm. Chỉ thấy Huyền Mẫn đứng phắt dậy, đôi mắt cô là bao nhiêu run rẩy bao nhiêu sợ hãi. Cô đối anh ánh nhìn kinh hãi, cất giọng hỏi.

- Anh Tại Dân... anh.. anh...

- Không cần hoảng sợ.

La Tại Dân ngồi ngay ngắn lại trên giường, đôi mắt sau gọng kính vẫn là sự âm trầm lạnh lẽo. Môi anh nhếch lên nụ cười giảo hoạt ngày càng đậm ý, nhẹ giọng hỏi Huyền Mẫn.

- Tôi hỏi lại, cô bảo Tiểu Tuấn và Đế Nỗ là một đôi sao?

Nhưng Huyền Mẫn không trả lời anh, cô ngã phịch xuống sàn nhà lạnh ngắt và vẫn đối anh một ánh nhìn kinh hãi. La Tại Dân nhìn cô với đôi mắt lạnh băng, anh đứng dậy, tiến đến trước mặt cô và cúi đầu thật thấp xuống để bản thân có thể nhìn kĩ Huyền Mẫn một cách rõ ràng nhất có thể.

- Tôi hỏi, Tiểu Tuấn và Đế Nỗ là một đôi sao?

- Không.. không, không phải.

Huyền Mẫn lắc đầu nguầy nguậy, mắt cô trào nước, đột nhiên từ anh phát ra một cơn âm lãnh khiến cô sợ hãi tột cùng. Huyền Mẫn cố biện minh cho mình, cô cứ lắc đầu và nhìn anh với ánh mắt vô cùng bi thương. Nhưng Tại Dân lại không phản ứng, trên môi vẫn là một nụ cười lạnh như hầm băng.

- Tôi hỏi một lần nữa, Tiểu Tuấn với Đế Nỗ là thế nào?

- Em không biết, em không biết gì cả.

- Không biết?

Tại Dân nghiêng đầu chớp mắt hỏi, một thứ gì đó lạ lẫm đột nhiên ập lên cổ họng. Một mùi hoa ngai ngái xộc thẳng lên mũi. Tại Dân hơi nhíu mày, sau lại hỏi.

- Cái thứ quỷ mà mấy ngày nay tôi uống là gì?

- Thuốc... thuốc phiện.

- Thuốc phiện, loại nào?

Huyền Mẫn run rẩy nhìn anh. La Tại Dân hiện tại thật quá đỗi lạ lẫm đối với cô. Đôi mắt âm hàn ấy, chất giọng trầm khàn ấy và cả biểu cảm cứng đờ trên khuôn mặt ấy, không phải La Tại Dân hiền hòa mà cô từng biết. Kẻ trước mặt thật quá đỗi kì lạ, anh hình như không còn là La Tại Dân mà cô cả đời yêu thương cuồng nhiệt nữa rồi. Huyền Mẫn rơi nước mắt, đau lòng quá. Cô nghẹn ngào bảo.

- Là loại... khống chế não bộ. Khiến anh bị điều khiển như một con rối.

- Thuốc giải?

- Không có.

Huyền Mẫn lắc lắc đầu bảo. La Tại Dân nheo mắt đứng lên, sau lại nhìn thấy một con dao trên đầu bàn. Tại Dân tiến lại nơi con dao ấy và cầm lấy nó, anh chau mày nhìn.

- Này, nếu tôi nói giết cô thì cô sẽ nói tôi biết chứ?

Anh dịu dàng bảo, chất giọng âm lãnh và tàn khốc làm sao. Nơi dưới sàn nhà, Huyền Mẫn khi nghe thấy liền vô cùng sợ hãi. Một tiếng bang rơi xuống đầu cô, Huyền Mẫn lết đến bên cạnh chân Tại Dân mà cầu xin.

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ