#34

775 121 2
                                    

Ba tháng trôi qua cũng là khi Lý Đế Nỗ đã hoàn thành việc học ở trường quân sự nơi Anh quốc xa xôi. Khoảng thời gian ấy trôi qua không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng cực khổ, đến khi bước chân ra khỏi cái trường quỷ quái ấy hắn chính là cảm thấy mình thật may mắn. Đế Nỗ đưa tay đón một chiếc taxi đang rảnh rỗi chờ khách bên kia vệ đường, rồi hắn nhìn xung quanh, Leeds mang trên người một vẻ nông thôn yên tĩnh nhưng lại kinh khủng nhường nào. Hắn đã ở đây ba tháng, ba tháng như vùi mình trong ngục tù. Đế Nỗ thở phù, cuối cùng cũng thoát. Chiếc xe hắn đã gọi vòng một vòng rồi chạy đến trước mặt hắn, Lý Đế Nỗ mở cửa xe ngồi vào trong, sau khi chu tất liền đưa giọng nói với người tài xế có vẻ ngoài trạc tuổi tứ tuần.

- London, phố Loyal.

Người tài xế gật đầu, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Lý Đế Nỗ đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn ngắm tầng tầng lớp lớp mây đen đang bắt đầu kéo đến. Nhớ ba năm trước còn ở Bắc Kinh, cũng chính là bầu trời đen đặc như thế này. Một bầu trời đầy mây nhưng chẳng có mưa, mùi không khí ẩm ướt và mùi đất ngai ngái luôn quẩn quanh nơi cánh mũi, ngay sau đó là từng cơn gió khô thốc, cuối cùng lại kết thúc bằng một cơn mưa mãnh liệt. Ý nghĩ vừa trôi đi chẳng bao lâu thì mặt kính trong suốt nơi cánh cửa sổ hắn đang tựa vào đã đầy những giọt nước trong suốt. Đế Nỗ liếc mắt, một trận mưa lớn và sấm chớp đang nổ đùng đoàng bên ngoài. Chiếc xe vẫn chậm rãi đi trong làn mưa ầm ĩ và dày đặc, Lý Đế Nỗ thờ ơ nhìn ra bên ngoài, cảm giác trống rỗng bao trùm lấy hắn. Hắn đột nhiên nhớ đến ba tháng vừa trải qua.

Ba tháng, đánh đập, hành hạ, bao nhiêu thứ khổ ải đều đã trải qua. Ngày đầu bước vào cái trường quỷ đó thì bị bắt nạt do bản thân là ma mới rồi sau một ngày liền trở thành người đứng đầu. Nhưng sau đó bị chính đàn em mình đâm lén, thời gian tốt nghiệp bị kéo dài ra ba tháng. Ba tháng ròng rã, hắn làm cái gì trong trường? Ngày đánh chém, đêm học hành kế sách như một kẻ điên loạn, cơm không ngon, ngủ chẳng đủ giấc, nơi đó chẳng khác gì ngục tù. Nhưng dù sao, hắn cũng khá dễ dàng trải qua.

Đế Nỗ nhìn màn mưa kia, hắn nhanh chóng muốn gặp mẹ hắn. Sau đó sẽ ra sân bay, trở về với Tiểu Hàn của mình.

- Anh nhớ em.

Hắn thì thầm, ngay lập tức xe thắng kịt và dừng lại. Giọng người tài xế trung niên liền vang lên.

- Đã đến phố Loyal, thưa quí khách.

Đế Nỗ gật đầu, hắn chậm chạp đưa tiền cho người tài xế. Bước ra ngoài, nhìn con phố vẫn không khác gì lần cuối cùng hắn sang đây cho lắm.

- Vẫn là số nhà cũ nhỉ?

Đế Nỗ lầm bầm hỏi bản thân, chân bắt đầu rảo bước vào phố Loyal. Hắn đi mãi, cho đến khi trước mặt hiện ra một ngôi nhà một tầng với màu tường trắng tinh khôi. Trên vách tường phía bên phải là con số 23 sáng loáng. Đế Nỗ nhìn ngôi nhà rồi dợm bước vào. Hắn đứng trước cánh cửa cùng một màu trắng đưa tay nhấn chuông cửa. Không có một lời đáp. Đế Nỗ vẫn bình thản đưa tay nhấn chuông một lần nữa, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại. Hắn nheo mày thử vặn nắm đấm cửa, cửa không khóa. Hắn giật mình, trong lòng chắc mẩm có điều gì đó tệ hại đã xảy ra liền đẩy mạnh cánh cửa màu trắng kia ra và bước vào trong. Hắn vừa chạy vừa gọi.

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ