#46

733 103 17
                                    

- Tôi bảo mà, cứ giỏi mà chọc điên anh Nhân Tuấn một lần nữa đi rồi cô biết kết quả ngay.

Song Minh đỡ Huyền Mẫn đến phòng cấp cứu, vừa đỡ vừa cào nhào. Nhưng người kia đãquá sợ hãi cộng thêm thanh quản đã thủng nên chẳng nói được gì, cô rên khẽ trong cổ họng, những tiếng rên đau đớn và uất ức. Đôi mắt Huyền Mẫn tràn nước, cô chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này. Ngay lúc đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên ở phía đối diện. 

- Huyền Mẫn?

Là La Tại Dân, anh vừa từ phòng khám của bác sĩ bước ra ngoài, đứng đối diện Huyền Mẫn, anh chau mày nhìn cô. Đôi mắt lạnh lẽo âm lãnh khó hiểu vô cùng. Anh bước đến, liền nhìn thấy máu đang phún ra từ chiếc cổ thon dài của cô, Tại Dân đưa mắt hướng đến Song Minh.

- Cô là ai vậy?

- À thì là bạn của chị ấy.

- Huyền Mẫn bị làm sao mà ra thế này?

- Bị cây nhọn đâm phải. Là do bất cẩn.

Song Minh trả lời cộc lốc định tiếp tục bước đi. Nhưng Tại Dân lại một lần nữa ngăn lại.

- Nhìn thế nào tôi cũng thấy vết kim loại cứa vào.

- Anh còn lây nhây nữa thì chị ta chết thật đấy.

Song Minh lạnh lẽo hướng Tại Dân vẫn đang chau mày khó hiểu nói một câu, rồi lướt qua người anh đưa Huyền Mẫn đi. Trong khi La Song Minh bực mình là thế, Huyền Mẫn lại như một bức tượng. Cơ thể cô đông cứng khi nhìn thấy anh, hạnh phúc khi nghe anh hỏi về mình nhưng lại tức giận vì không thể mở miệng nói, sau cùng lại hóa thành một mối thù hận đối với Hoàng Nhân Tuấn. Cô im lặng để Song Minh kéo đi, cả cơ thể nặng nề khiến cô gái có mái tóc màu nắng vô cùng mệt nhọc. 

- Cô bảo người ta là lợn, tôi thấy cô mới chính là con lợn. Nặng muốn chết.

Huyền Mẫn vẫn im lặng, cô mặc kệ đi lời mắng của Song Minh. Nhưng đột nhiên Song Minh dừng lại khiến Huyền Mẫn khó hiểu, cô ngước lên nhìn, liền thấy trước mặt là Lý Minh Khánh. Huyền Mẫn nghe Song Minh gằn giọng.

- Lý - Minh - Khánh! Cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi, tốt, tôi khỏi cần đi tìm làm gì.

Huyền Mẫn đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đang điềm tĩnh đứng đối diện và rồi nhìn đến Song Minh đang tức đến phát điên. Đôi mắt cô trừng to nhìn Lý Minh Khánh, Huyền Mẫn cảm thấy bàn tay đang đỡ mình đột nhiên siết chặt, da thịt cô bị Song Minh cấu đến đau điếng, Huyền Mẫn biết rõ La Song Minh chính thức phát điên rồi. Nhưng người đàn ông kia vẫn là điềm tĩnh nhìn họ. 

- Chết tiệt. Ông bị câm hay điếc?

Song Minh hét lên, may sao hành lang nơi họ đứng lại trống huơ trống hoắc nên chẳng lo có người nhìn thấy, cô nghiến răng tức giận, nhưng người kia vẫn không nói với cô một lời nào.

- Lý Minh Khánh!

Cô hét lên một lần nữa, đến tận hiện tại người đàn ông kia mới có chút phản ứng, ông đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô rồi nhìn Huyền Mẫn vẫn đang đau đớn ở bên cạnh, máu từ vết thương trên cổ nhỏ xuống sàn bệnh viện như những đóa hồng xinh đẹp và quyến rũ. Ông lại nhìn về phía Song Minh và nhàn nhạt cười.

Life boundNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ