Chương 67: Là tôi nợ cậu ta

42.1K 3.3K 2.5K
                                    

Edit: Dép

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Hoài nhận được cuộc gọi của Hạ phu nhân.

"Hạ phu nhân."

"Anh Hoài ~" Giọng nói mềm mại nũng nịu của trẻ con truyền vào ống nghe, Quý Hoài sửng sốt, lập tức nhận ra đây là giọng của Viện Viện.

Vì thế cậu đành cười chào hỏi: "Viện Viện, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, anh Hoài, hôm nay mấy giờ anh đến?"

"Anh..." Quý Hoài tựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn chú Mặc đang mặc quần áo, nhớ tới chuyện hôm qua Hạ phu nhân mời cơm, nhưng cuối cùng chú Mặc không đồng ý. Cho nên cậu hơi do dự, hôm nay rốt cuộc có đi hay không?

"Anh mau tới đây, em đang giúp mẹ rửa rau, anh đến đây giúp em đi." Viện Viện nghiêm trang nói.

"Sớm như vậy?' Quý Hoài nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, cậu còn tưởng mới 7 giờ.

"Anh Hoài, anh đừng ngủ nướng nữa, anh xem em nhỏ hơn mà đã biết dậy sớm rồi, em còn giúp mẹ làm cơm, anh có thấy xấu hổ hông?"

Quý Hoài sờ sờ mũi, bị một cô bé 10 tuổi giáo huấn, cậu thực sự xấu hổ. Nhưng hôm qua cậu với chú Mặc lâu ngày gặp lại, buổi tối làm loạn một lúc lâu, hôm nay dậy muộn cũng dễ hiểu.

"Anh Hoài, anh mau tới đi." Viện Viện phấn khích mong chờ, Quý Hoài chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Quý Hoài cúp điện thoại, chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, súc miệng sạch sẽ rồi đi ra. Cậu vọt tới bên người Giang Tử Mặc, đoạt lấy chiếc áo khoác mà Giang Tử Mặc chuẩn bị mặc vào, cười nói: "Hôm nay chúng ta có đến nhà Hạ phu nhân ăn cơm không?"

"Không đi." Giang Tử Mặc bình thản.

"Nhưng hôm qua Hạ phu nhân đã mời anh rồi mà?"

"Thế thì sao, tôi không đi."

Quý Hoài nghĩ, cậu đã đồng ý với Viện Viện rồi, sao có thể không giữ lời được. Cậu đảo mắt, dán lên người Giang Tử Mặc, ôm lấy thắt lưng hắn.

"Nhưng vừa nãy em đồng ý với Viện Viện mất rồi."

Giang Tử Mặc cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng cong lên, nói: "Tôi không có hứng đi, em muốn đi thì tự đi."

"Nhưng Hạ phu nhân mời anh cơ mà, em chỉ là người nhà thôi."

Tức khắc trên mặt Giang Tử Mặc tràn đầy ý cười, giọng điệu vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, "Tôi có người nhà khi nào, sao tôi lại không biết nhỉ."

"Tối hôm qua đó, anh đừng có chối." Quý Hoài nói ra thì đỏ cả mặt, cậu dụi đầu vào ngực Giang Tử Mặc, không dám nhìn thẳng vào hắn.

"Em nói thế là không đúng, rõ ràng tôi chưa làm gì cả, sao lại nói như thể tôi chiếm hời vậy, rốt cuộc là ai đang được hời." Khóe miệng Giang Tử Mặc lại cong lên, ý cười trong mắt không giấu được.

Quý Hoài buông lỏng tay ra, xấu hổ cố nghiêm mặt hỏi: "Chúng ta đã... như thế rồi, vẫn không tính là người nhà sao? Hơn nữa, là do anh chủ động, em đâu có..."

"Em dám nói em không thoải mái?"

Mặt Quý Hoài nóng lên, khóe mắt cũng đỏ. Cậu cắn môi, nếu nói không thì chú Mặc lại mất hứng, càng không đồng ý đi đến chỗ Hạ phu nhân. Vì thế, cậu thấp giọng, "Em đâu có nói không thoải mái, chỉ là... rất bất ngờ mà thôi."

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ