Edit: anh Dờ
Sáng sớm nay Quý Hoài không cùng Giang Tử Mặc tới công ty mà ngủ thẳng tới gần trưa mới dậy. Đêm qua tới gần sáng chú Mặc mới tha cho cậu, khiến cho sáng nay Giang Tử Mặc rời giường rồi mà Quý Hoài vẫn chưa nhấc nổi người.
Cậu ở nhà ăn một bữa cơm trưa đơn giản, cậu nghĩ nếu mình ở nhà thì thôi không cần gọi cô Thúy tới làm cơm. Cậu tự ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, chú Mặc không thích nhà có người lạ nên cô Thúy chỉ tới dọn dẹp vệ sinh và làm cơm xong rồi về. Bây giờ Quý Hoài đã học được cách làm mấy món ăn, nếu đơn giản thì không cần gọi cô Thúy tới nữa.
Trong gara còn một chiếc xe nữa nên Quý Hoài lái nó ra ngoài, nghỉ hè năm nay cậu đã lấy được bằng lái. Đời trước cậu vốn đã biết lái xe rồi, đời này chỉ là thi lại cho có lệ để lấy bằng thôi.
Cậu vừa mới lái không được bao xa thì gặp một người ở đang ngồi ở đoạn dốc sườn núi.
Quý Hoài hạ kính xe xuống, lẳng lặng nhìn người kia.
Hoa Cẩm Niên thấy Quý Hoài thì cũng sửng sốt, sau đó nhìn nhìn cái xe hỏng của mình, liền mở cửa xe Quý Hoài bước lên.
"Cho anh đi nhờ một đoạn, xe anh hỏng rồi." Hoa Cẩm Niên nói.
"Đi đâu?"
"Xuống núi rồi thả anh ở đâu cũng được."
Quý Hoài không hỏi nhiều, lái xe đưa Hoa Cẩm Niên xuống núi. Nơi ở của Hoa gia ở giữa một khu rừng núi, nơi này vào 30 năm trước chính là đất sở hữu của Giang gia, giá nhà đất lúc ấy rất rẻ, chính phủ lại không có ý định khai phá nên Giang Bân đã cho xây liền luôn mấy tòa biệt thự.
Mấy năm gần đây Kim Thành dần mở rộng nhiều khu vực mới, việc kinh doanh buôn bán phát triển mạnh mẽ, hiện giờ đã trở thành một thành phố phồn hoa. Năm đó, sau khi vợ chồng Giang Bân qua đời thì Hoa gia đã tiếp nhận mảnh đất này, lúc bấy giờ chính phủ muốn khai phá cũng đã muộn, cả khu biệt thự giữa núi rừng không có người nào khác.
Dưới chân núi là các khu nhà ở và business park, nghiễm nhiên vây quanh cả ngọn núi ấy.
Sau khi lên xe Hoa Cẩm Niên cứ luôn mặt ủ mày chau, Quý Hoài liếc mắt là biết ngay Hoa Cẩm Niên vừa cãi nhau với ai đó. Lúc dừng đèn đỏ, Quý Hoài mở radio lên, chọn một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, sau đó sắc mặt Hoa Cẩm Niên dần trở nên thoải mái hơn.
"Cậu cũng thích nghe bài này à?" Hoa Cẩm Niên nghiêng đầu hỏi.
Quý Hoài gật gật đầu, "Ừm."
Hoa Cẩm Niên rất bất ngờ, nhìn Quý Hoài một lúc lâu mới thu lại ánh mắt, mở miệng hỏi: "Ông nội bệnh nặng như vậy mà cậu không tính đến thăm sao? Huống hồ cậu ở ngay gần đấy." Tuy nói là vậy nhưng Hoa Cẩm Niên không hề có ý tứ trách móc.
Quý Hoài kinh ngạc, Hoa Chính Diệu sắp không xong rồi hả? Nhưng thời gian này ở đời trước Hoa Chính Diệu vẫn còn rất khỏe mạnh, quyền hành của Hoa gia vẫn nằm trên tay Hoa Chính Diệu, cho tới khi chết cậu cũng không nghe thấy tin tức gì bảo rằng thân thể Hoa Chính Diệu không tốt.
"Em không phải người Hoa gia, không có nghĩa vụ ấy."
"Phì..." Hoa Cẩm Niên cười khẽ, châm chọc nói, "Chú ba sao lại có đứa con trai như cậu được nhỉ, đúng là kỳ quái."
BẠN ĐANG ĐỌC
1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương Thả
Short StoryTác giả: Đương Thả Thể loại: Đam mỹ, trùng sinh, hào môn, niên thượng, ngọt sủng, 1x1, HE Số chương: 184 chương + 11 phiên ngoại Ê đít: Dờ + Cáo CP: Thiếu niên thiên tài âm hiểm ngoan độc công x Trùng sinh nhát gan xinh đẹp thiện lương thụ (lúc đầu...