Chương 130: Đánh nhau thua mất rồi

25.9K 2.1K 320
                                    

Edit: anh Dờ trốn việc ngồi gõ chữ

Mặt Hạ Dật đau tới mức nhăn nhúm vặn vẹo, hắn ta cắn chặt răng hung ác nhìn Quý Hoài.

"Đây là mày nợ tao." Quý Hoài nói, sau đó cậu đứng lên dùng chân nghiến lên ngón tay bị thương của Hạ Dật, "răng rắc" một tiếng, xương ngón tay gãy vỡ vụn.

Hoa Cẩm Lăng nheo mắt nhìn, anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc. Anh ta nhớ là lúc trước nhìn thấy tình trạng của Tiêu Đồng cũng là bị người ta nghiền gãy toàn bộ mười ngón tay như thế, giống y đúc Hạ Dật bây giờ.

Nhân viên phục vụ rốt cuộc không đứng nhìn được nữa, vừa run rẩy vừa nói: "Tiên sinh, chỗ này là nơi công cộng, xin tiên sinh đừng làm chúng tôi khó xử."

Quý Hoài nhấc chân ra, lùi về phía sau túm lấy chai rượu trên bàn, ném vỡ tan trên đất, "Tôi sẽ không để các người phải khó xử đâu, gọi cứu thương đi."

Nhân viên phục vụ nhìn Quý Hoài, lại nhìn Hạ Dật đang nằm kêu la trên đất, lập tức chạy đi gọi quản lý. Chốc lát sau nhân viên đó và một người đàn ông đeo thẻ quản lý chạy lại.

"Tiên sinh, cậu không thể đi được, Hạ tiên sinh là khách quý của chỗ chúng tôi, để khách bị thương ở chỗ của chúng tôi mà cậu lại đi mất, chúng tôi biết ăn nói ra sao." Quản lý không trực tiếp lôi người đi nhưng lại chắn trước mặt Quý Hoài, mấy tên vệ sĩ bắt đầu xông ra từ phía sau.

"Bắt nó lại đừng để nó chạy!" Hạ Dật cố gắng siết chặt lấy bàn tay đã gãy rời, chống người đứng dậy.

Hạ Dật là khách quen của nơi này, đã đạt tới tiêu chuẩn hội viên kim cương, đương nhiên đám người ở đây phải đối xử với hắn ở cấp bậc khác. Huống hồ tên quản lý cũng đã thử đánh giá Quý Hoài, anh ta xác định mình không quen cậu.

Nếu có thể đi vào những nơi đốt tiền như thế này thì toàn người không giàu thì sang, dáng vẻ Quý Hoài cứ như học sinh, anh ta chưa từng gặp mặt, cũng không nhớ ra là công tử nhà ai ở Kim Thành, vì vậy có chút coi thường cậu.

"Tiên sinh đừng làm chúng tôi khó xử." Quản lý ra hiệu cho đám vệ sĩ, bọn chúng từng bước tiến lại gần bao vây Quý Hoài.

Quý Hoài đứng im không nhúc nhích, cậu thầm tính toán trong lòng, nếu mà đánh nhau thật thì cậu phải một chọi năm. Cậu siết chặt nắm tay, tuy có chút nóng lòng muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn đành thôi. Cậu có thể thừa dịp khiến Hạ Dật bị thương vì hắn chỉ có một người, cũng bởi vì cậu ra tay đột ngột nên hắn không kịp đề phòng.

Nhưng trước mắt bây giờ là bốn tên vệ sĩ và một tên quản lý, cậu không tự tin đến mức nghĩ rằng mình có thể đánh được tất cả.

Hạ Dật liếc nhìn Hoa Cẩm Lăng, thấy Hoa Cẩm Lăng vẫn im lặng đứng một bên thì liền tức giận quát bọn quản lý: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Bắt lấy nó!"

Quản lý gật đầu ra hiệu cho đám vệ sĩ, bốn tên đồng thời xông lên. Quý Hoài đanh mặt lại, né tránh một cú đấm chính diện, sau đó đảo ngược lại chụp lấy cổ tay tên đó, ghìm lại thật chặt, cánh tay tên vệ sĩ trở nên tê rần, lực tay cũng hoàn toàn biến mất.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ