Chương 86: Phần thưởng muộn

34.7K 2.8K 612
                                    

Edit: D

"Vậy điểm của Châu Tự cao như thế là do thầy Trương cho biết trước đáp án?"

"Xì!"

Hai tên con trai trong lớp 11-1 chụm đầu bàn tán, sắc mặt Châu Tự chuyển từ trắng sang xanh, rồi lại trắng bệch. Cậu ta siết chặt nắm tay, hằn học nhìn về phía Quý Hoài.

Quý Hoài đang đứng ở cuối hàng lớp 11-1, cậu nhận ra ánh mắt của Châu Tự, nhưng cậu không thèm để tâm, Trương Vỹ Ý đã bị bắt về điều tra, chuyện Châu Tự làm bậy sớm muộn gì cũng bị đưa ra ánh sáng.

Có điều, vừa xong Quý Hoài lấy ra những chứng cứ đó có lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh Châu Tự có liên quan, nhưng dù sao cũng đã công bố bảng so sánh cách giải đề, mọi người chắc chắn sẽ thầm có đáp án trong lòng.

Giống như vừa rồi, đám học sinh bên dưới sẽ lén bàn tán, không ngừng suy diễn, chỉ cần Châu Tự còn ở trường học này thì cậu ta sẽ còn bị soi mói. Nếu cậu ta được giống như Quý Hoài, không quan tâm ánh nhìn của người khác, vậy thì cậu ta đã không làm ra chuyện như vậy.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Châu Tự bị gọi vào văn phòng hiệu trưởng, sau khi cậu ta về lớp thì có loa thông báo: "Phía nhà trường đã điều tra rõ, Châu Tự lớp 11-1, có hành vi gian lận thi cử trong kỳ thi cuối kỳ, nhà trường quyết định hủy bỏ thành tích lần này của Châu Tự, ghi lỗi vào học bạ. Kính mong toàn thể giáo viên và học sinh hãy ghi nhớ khẩu hiệu trường."

Châu Tự về lớp, mặt cắt không còn một giọt máu, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Tiêu Trình lười biếng tựa vào ghế nói: "Chúc mừng, hạng nhất."

"Cảm ơn." Quý Hoài cong mắt nở nụ cười.

Tan học, Quý Hoài cầm cặp sách vội chạy ra cổng trường. Cậu thở hồng hộc giật mở cửa xe ra, thấy mỗi Lục Thất.

"Chú Mặc đâu?"

Lục Thất: "Hoài thiếu gia, cậu không cần bày tỏ sự thất vọng rõ ràng như vậy đâu."

Quý Hoài thu lại vẻ thất vọng trên mặt, lên xe, "Không... chỉ là..." Bây giờ rất muốn nhìn thấy Giang Tử Mặc.

Lục Thất nhanh chóng lái xe về, vừa dừng xe, Quý Hoài lập tức mở cửa xe vọt xuống. Lục Thất ở phía sau gọi với theo, "Hoài thiếu gia! Cặp sách!"

Chớp mắt Quý Hoài đã chạy xa tít mù khơi, Lục Thất đành phải tự mình xuống xe đem cặp sách vào cho Quý Hoài.

Quý Hoài càng chạy càng nhanh, cậu chạy vào trong nhà mới thả chậm bước lại. Cậu thở hổn hển quét mắt nhìn phòng khách một vòng, không thấy người kia đâu.

"Cô Thúy, chú Mặc đâu ạ?"

Cô Thúy: "Ở thư phòng trên lầu, Mặc gia nói, nếu cậu về thì hãy đi gặp cậu ấy ngay."

"Vâng." Quý Hoài gật đầu xông lên lầu.

Lúc cậu tới cửa thư phòng bỗng dưng khựng lại, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, cậu kéo ngăn tủ ra, lật tới lật lui, tìm mãi không thấy hai cái quần da kia đâu.

Chẳng lẽ chú Mặc vứt đi rồi? Biết thế lúc về nên đi mua thêm cái nữa.

Cậu chán nản đóng tủ quần áo lại, đi về phía thư phòng.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ