Chương 169: Anh có biết anh đang làm gì không?

26.4K 1.8K 682
                                    

Edit: anh Dờ

"Khó chịu quá." Lục Thất túm lấy áo mình, một tay thì cầm tay Vương Văn Bân không buông.

Mắt anh đỏ bừng lên, hơi thở nóng rực, bàn tay nắm lấy tay Vương Văn Bân càng lúc càng siết chặt. Vương Văn Bân lo lắng không thôi, hỏi anh có càn đi viện không, Lục Thất lắc đầu nói: "Không đi, anh khó chịu."

Hai tay anh ôm lấy cổ Vương Văn Bân, cắn răng thấp giọng nói: "Anh khó chịu, Văn Bân. Khó chịu lắm."

"Anh Thất." Vương Văn Bân hơi run rẩy đôi mi, nhưng vẫn bất động.

Lục Thất hơi lo lắng, vừa thấp giọng rên rỉ vừa ôm chặt lấy cổ Vương Văn Bân. Anh xấu hổ  vì hành động to gan lớn mật hiện tại của mình, nhưng anh không muốn buông tay. Được ăn cả ngã về không, anh muốn thử xem giữa bọn họ còn có khả năng hay không.

Vương Văn Bân bất đắc dĩ đè vai anh lại: "Anh Thất, em đưa anh đi viện."

Lục Thất ôm lấy đầu Vương Văn Bân, anh không dám nhìn cậu, anh sợ bị cậu phát hiện ra dáng vẻ ngụy trang lúc này của mình. Anh vừa vội vã hôn lên môi cậu, thân thể dần dính lại gần.

Con ngươi Vương Văn Bân trầm xuống, cậu nhìn Lục Thất đang nhắm mắt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Vương Văn Bân hơi vươn tay, nhưng cuối cùng thì đặt tay lên vai anh, đẩy anh ra.

"Anh Thất, anh quá chén rồi."

Lục Thất cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt bốc lên hơi nước. Thân thể anh càng nóng thì lồng ngực càng lạnh, anh lại tuyệt vọng cố gắng hôn cậu một lần nữa.

Vương Văn Bân lại đẩy ra, lần này cậu kéo anh vào phòng tắm, mở nước lạnh xối xuống người Lục Thất.

Lục Thất bị nước lạnh xối xuống thì rùng mình một cái. Tóc, mặt, tất cả đều ướt sũng, từng giọt từng giọt chảy xuống. Vương Văn Bân đứng bên cạnh anh vẫn rất tỉnh táo, trong mắt cậu không có bóng dáng gì của dục vọng.

"Anh Thất, em đi lấy quần áo cho anh." Vương Văn Bân nói xong thì đi ra khỏi phòng tắm, còn đóng cửa giùm anh.

Lục Thất đứng dưới làn nước lạnh, thất thần hồi lâu mới sực tỉnh lại. Anh tắt vòi hoa sen đi, nước lạnh đã gột rửa hết cơn nóng trên người anh. Dần dần, cảm giác rét lạnh thẩm thấu qua da chui vào trong tận xương tủy.

"Anh Thất, quần áo em để ở cửa nhé." Vương Văn Bân gõ cửa.

Lục Thất nghẹn họng, hồi lâu sau mới đáp: "Ừ."

Lần này thất bại thật rồi, Vương Văn Bân thật sự đã buông tay, anh còn gì để mà kiên trì nữa. Thích cũng nói rồi, tự hiến thân cũng làm rồi, Vương Văn Bân đều thờ ơ như vậy, anh còn có thể làm gì?

Vì sao lại nhận ra muộn đến thế? Nếu sớm hơn một chút, liệu bọn họ có thể ở bên nhau chăng?

Bây giờ anh thích người ta mất rồi, anh buông tay thế nào đây?

Nước lạnh xối ướt cả người Lục Thất, cuối cùng tí tách rơi xuống, trôi vào lỗ thoát nước. Vương Văn Bân đứng bên ngoài có hơi lo, nhưng cậu vẫn không làm gì cả, cậu biết, bây giờ dù người ở trong kia có đang khóc thì cậu cũng được không nhúc nhích.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ