Edit: Dờ
Quý Hoài không dám lượn lờ trước mặt Giang Tử Mặc nữa, cậu sợ hai người không nhịn được lại làm loạn ngay ở văn phòng. Cậu ngồi vào sofa, tùy tiện rút một cuốn sách trên giá sách ra đọc.
Cậu vội vàng tới đây nên không mang theo cặp sách, bây giờ muốn viết chữ đọc sách cũng không được, nhưng cậu muốn ở cùng Giang Tử Mặc cho nên lấy bừa một cuốn sách trên giá xuống.
《Trí tuệ nhân tạo : Bản chất và tương lai. 》Quý Hoài rút bừa một cuốn, dù sao trên giá toàn là loại sách như thế này, chọn cuốn nào cũng như nhau. Có điều, Quý Hoài quay đầu nhìn Giang Tử Mặc, lúc trước cậu không biết Giang Tử Mặc làm về cái gì, giờ biết rồi cũng không thấy ngạc nhiên.
*Trí tuệ nhân tạo : Bản chất và tương lai ( AI: Its Nature and Future), sách của Margaret A. Boden.
Chú Mặc lúc nghiêm túc làm việc hơi khác với bình thường, nhưng cũng có chút giống với tưởng tượng của cậu. Mí mắt rũ xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày lại.
Quý Hoài dựa vào sofa ngắm Giang Tử Mặc mà miệng cứ tủm tỉm, tình ý hiện lên trên mặt không thể giấu nổi. Cậu nhìn một lúc rồi tự thấy ngượng ngùng, dùng cuốn sách che lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cong cong ngập tràn ý cười. Cuối cùng Quý Hoài chịu không nổi chính mình nữa, cắn môi che sách lên cả mặt, sau đó trượt người xuống nằm ra sofa.
Sách che trên mặt, Quý Hoài cảm thấy toàn thân thả lỏng, thoải mái từ thể xác tới tinh thần, chốc lát sau dần dần thiếp đi.
Đêm dần về khuya, Giang Tử Mặc rời mắt khỏi máy tính rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh tìm người.
Lúc nhìn tới sofa, bởi vì bị che nên Giang Tử Mặc chỉ nhìn thấy đôi chân của Quý Hoài đang xỏ đôi giày skate mà hắn mua cho, lên chút nữa chính là mắt cá chân xinh xắn, tuy nhìn không rõ, nhưng hắn nhớ rằng tối hôm qua mình có để lại dấu hôn trên đó.
Dù sao hắn cũng rất thích chỗ ấy, mỗi khi Quý Hoài nằm dưới thân thì sẽ vắt cả hai chân lên vai hắn, Giang Tử Mặc sẽ nghiêng đầu qua cắn lên mắt cá chân trắng mềm của Quý Hoài.
Mỗi lần hắn làm như thế, Quý Hoài sẽ cuộn ngón chân lại, chân cậu siết chặt hơn.
Giang Tử Mặc mới nghĩ vậy mà bụng dưới đã nóng lên, hắn chửi thầm một tiếng, đứng dậy.
Giang Tử Mặc tới bên người Quý Hoài, lấy cuốn sách trên mặt cậu ra. Quý Hoài ngủ rất ngon lành, bởi vì che sách nên hơi bí không khí, mặt hơi đỏ lên. Khi thấy gương mặt say sưa ngủ này, tất cả ý nghĩ cầm thú trong đầu Giang Tử Mặc đều chìm xuống, hắn ngồi xuống bế Quý Hoài lên đi tới gần giá sách, nhẹ trượt giá sách sang một bên, một căn phòng ngủ lộ ra.
Giang Tử Mặc ôm cậu đặt lên giường, Quý Hoài mơ màng mở mắt, Giang Tử Mặc vừa cởi giày cho cậu vừa nói: "Ngủ tiếp đi, tôi ngủ cùng em."
Quý Hoài "ưm" một tiếng rồi ôm chăn ngủ tiếp, Giang Tử Mặc cũng lên giường nằm cạnh cậu, nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài, Vương Văn Bân vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính đầy những chuỗi code, vì tóc quá dài nên cậu ta dùng bút gài tóc lên. Lục Thất không có gì làm nên định ra ngồi chém gió với mấy tên lập trình viên, nhưng ai cũng ngại Lục Thất vướng chân vướng tay nên lại đuổi anh về chỗ Vương Văn Bân.
BẠN ĐANG ĐỌC
1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương Thả
Short StoryTác giả: Đương Thả Thể loại: Đam mỹ, trùng sinh, hào môn, niên thượng, ngọt sủng, 1x1, HE Số chương: 184 chương + 11 phiên ngoại Ê đít: Dờ + Cáo CP: Thiếu niên thiên tài âm hiểm ngoan độc công x Trùng sinh nhát gan xinh đẹp thiện lương thụ (lúc đầu...