Chương 60: Hôm nay lá gan của em lớn lắm

41.6K 3K 305
                                    

Edit: Dép

Lý Duy xoa xoa mí mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa đông lạnh lẽo, cây cối trơ trọi tiêu điều, nơi nào cũng có thể cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Trên ngã tư đường lại vô cùng nhộn nhịp.

Anh mới từ một từ gia đình quân nhân có chức có quyền đi ra, anh chịu trách nhiệm dạy dỗ lễ nghi cho một thằng nhóc 15 tuổi, lần lên lớp này làm anh toát hết cả mồ hôi.

Trước mặt người khác thì anh vẫn giữ lễ nghi chu đáo, lúc ngồi lên xe mới lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tài xế là do nhà người ta cấp cho anh, mỗi ngày đưa đi đón về. Tài xế rất thẳng tính, thấy Lý Duy mệt mỏi liền nói: "Thầy Lý, hôm nay mệt lắm nhỉ? Trẻ con bây giờ đều thế cả, mười mấy tuổi đã biết lên mái nhà dỡ cả nóc, lỳ lợm khó bảo."

"Ừm." Lý Duy gật đầu.

Tài xế tiếp tục nói: "Đừng nghĩ chỉ có cháu trai nhà đại tướng như thế, nhà bình thường cũng thế thôi. Thầy nói xem, người làm cha làm mẹ như chúng ta thật là mệt mỏi, mười mấy tuổi bắt đầu trưởng thành, nói không nói được, đánh cũng không xong."

Tài xế là một bác trung niên có đứa con khó bảo, bác thở dài: "Ài, tầm tuổi này tôi thấy nhiều rồi, chẳng có đứa nào ngoan ngoãn cả."

Không, anh biết một thiếu niên cũng 15 -16 tuổi, rất ngoan. Nếu mà nở nụ cười lên thì trông càng ngoan ngoãn.

Tài xế nhìn kính chiếu hậu thấy Lý Duy tự dưng cười, liền nghi hoặc hỏi: "Thầy Lý đang cười gì thế?"

"Không có gì." Lý Duy lắc đầu, hốc mắt thâm thúy mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tài xế không nói gì nữa, tập trung lái xe, một lát sau, Lý Duy bỗng dưng lên tiếng: "Chú Trương, trẻ con thích ăn gì nhỉ? Thích chơi cái gì?"

"Hả? Trẻ con bao nhiêu tuổi?"

"Chắc là 16, hay là 17 nhỉ?" Lý Duy suy nghĩ, bổ sung, "Là một thằng nhóc."

"Tuổi này thì chúng nó chơi bời nhiều lắm, quán net, game center, karaoke, chỗ nào có nhiều người thì chúng nó tới chỗ đó. Nếu là ăn thì càng phong phú, chỉ cần là nhà hàng cửa tiệm nào mới mở, bất kể là Tây hay ta, chúng nó thích hết."

Lý Duy còn thật sự nghiêm túc nghe, sau đó gật gật đầu. Hôm đó Quý Hoài dẫn anh đến công viên trò chơi, rất nhiều người, rất náo nhiệt. Có điều Quý Hoài thích ăn kẹo que, có lẽ nên mua cho cậu đồ ngọt.

Lúc xe chạy qua quảng trường Liên Hoa thì tắc đường, xe đi như rùa bò, chỉ có thể nhích từng đoạn nhỏ, phía trước phía sau đều rộn vang tiếng còi xe, tôi nhấn một tiếng, anh nhấn một tiếng, ầm ĩ tới mức ngay cả Lý Duy cũng muốn buông lời chửi thề.

Lý Duy bị âm thanh ồn ào làm cho càng thêm mệt mỏi, lông mày nhíu lại. Anh đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, đèn xe, đèn đường, đèn neon hòa vào nhau thành một biển ánh sáng.

Trong biển đèn lấp lánh ấy, anh thấy một thiếu niên đang ngồi trên bậc đá cạnh quảng trường.

"Dừng xe!"

Tài xế lập tức dừng xe, Lý Duy mở cửa, băng qua dòng xe cộ đi qua bên đó.

Lý Duy chạy vội vã tới ven quảng trường, lúc đứng trước mặt thiếu niên, anh mới chậm rãi hít thở.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ