Chương 187: PN3 - Tiêu Trình x Lâu Việt

23.8K 1.5K 344
                                    

Edit: anh Dờ

"Nếu đã về rồi sao không ở nhà với ba mẹ, chạy tới chỗ anh làm gì? Lâu Vệ Hành nhìn Lâu Việt làm tổ ở trên sofa nhà anh.

Lâu Việt nói: "Anh, em còn chưa ăn được mấy bữa mà anh đã định đuổi em đi đấy à?"

Lâu Vệ Hành thở dài, ngồi xuống cạnh cậu: "Nói đi, lần này đột nhiên về nước là vì sao?"

Lâu Việt ôm cái gối vào trong lòng, ánh mắt không dám nhìn Lâu Vệ Hành: "Nào có vì cái gì, nhớ nhà chứ sao."

"Tháng trước ba mẹ vừa qua đó thăm em, anh bảo em ở bên đó học hành cho tử tế, em không nói một tiếng đã chạy về. Về rồi nhà cũng không ở, lại còn chạy tới đây, bất thường không?"

Lâu Vệ Hành lấy di động của anh ra cho Lâu Việt xem: "Có phải vì Tiêu Trình không?"

Lâu Việt cúi đầu nhìn, thấy di động của Lâu Vệ Hành có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Tiêu Trình. Lâu Việt gác cằm lên gối ôm, ngẩn người nhìn nhật ký cuộc gọi.

Lâu Vệ Hành thu điện thoại lại, tức giận mà không có chỗ xả: "Anh biết ngay là Tiêu Trình mà, 5 năm rồi em vẫn chưa quên được nó à? Hiện giờ em về là muốn làm gì? Củi khô lửa bốc?"

"Anh." Lâu Việt rầu rĩ, "Anh không thấy em cũng không muốn gặp Tiêu Trình sao."

"Tốt nhất là em nói thật, ở thêm mấy ngày rồi về lại bên kia cho anh, không có sự cho phép của anh thì không được tự tiện về nước nữa."

Đúng lúc này thì điện thoại của Lâu Vệ Hành lại vang lên, Lâu Việt lập tức ngồi thẳng dậy. Lâu Vệ Hành tức mình nhìn nhìn cậu, Lâu Việt lại ngả người xuống.

Lâu Vệ Hành bực bội nghe máy: "Chuyện gì?"

"Anh, anh cho em nhìn thấy em ấy đi, em không tìm thấy em ấy."

"Nó không ở đây, đừng tìm nữa, nó không gặp mày đâu." Nói xong Lâu Vệ Hành dập máy, sau đó trừng mắt nhìn Lâu Việt: "Mai anh đưa em sang bên đấy luôn."

Lâu Việt năn nỉ nói: "Anh, em vừa mới về mà, chưa được mấy ngày."

"Còn tiếp tục ở lại đây, anh xem em hình như không muốn đi nữa thì phải." Nói tới đây, Lâu Vệ Hành lại nhớ tới chuyện Lâu Việt lén trở về, lại còn đến nhà họ Tiêu ăn cơm, càng nghĩ càng giận. Nhưng nhìn thấy Lâu Việt ngồi co ro trên sofa thì không nỡ mắng cậu.

Mấy năm qua Lâu Việt gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn rồi, cảm giác trẻ con non nớt hồi trước đã hoàn toàn biến mất. Lâu Việt dựa vào sofa ôm gối ôm, Lâu Vệ Hành nhìn mà thấy đau lòng.

Anh biết Lâu Việt ra nước ngoài rất khổ. Từ lúc Lâu Việt còn nhỏ, nhà anh không yêu cầu gì cao xa với cậu, các loại thành tích của Lâu Việt chỉ ở tầm trung. Cậu có thể thi vào Nhạc Vinh, mọi người luôn nghĩ đó là do may mắn. Bỗng nhiên đưa cậu ra nước ngoài, khó khăn đầu tiên với Lâu Việt chính là rào cản ngôn ngữ.

Nhưng trong suốt 5 năm qua, Lâu Việt chưa bao giờ kêu ca phàn nàn với người nhà, lần nào gọi điện về cũng cười hì hì.

Nếu không phải vì Tiêu Trình, cớ gì Lâu Việt phải chạy ra nước ngoài chịu khổ!

Nghĩ tới đây, Lâu Vệ Hành chặn luôn số di động mà Tiêu Trình vừa gọi tới.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ