Chương 118: Tiêu Đồng điên rồi

32.4K 2.2K 816
                                    

Edit: ヾ(・ω・)メ(・ω・)ノ Dờ x2

"Ai đó?" Tiêu Đồng cất cao giọng.

Cửa bật mở, có tiếng bước chân đi tới bên giường bệnh. Bây giờ Tiêu Đồng đang trong trạng thái tỉnh táo, y lập tức đề cao cảnh giác.

"Ai? Rốt cuộc là ai?"

Người đó đi tới bên giường rồi dừng lại, Tiêu Đồng chống tay ngồi dậy. Y vừa định mở miệng hỏi thì chợt nhận ra.

"Có... có phải Tử Mặc đấy không?"

"Phải, tôi đến thăm anh." Giang Tử Mặc đứng cạnh giường, thản nhiên đáp.

"Tử Mặc, cuối cùng em cũng đến gặp anh." Tiêu Đồng vui vẻ nở nụ cười, y vươn tay ra muốn bắt lấy Giang Tử Mặc, lại vì không nhìn thấy nên chỉ túm được khoảng không. Y hơi kích động: "Tử Mặc, bây giờ anh không nhìn thấy em... anh không nhìn thấy..."

Hai tay Tiêu Đồng quơ quào trước mắt Giang Tử Mặc, nửa ngày Giang Tử Mặc cũng không buồn nhúc nhích, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, ánh mắt không hề dao động.

"Tử Mặc, Tử..." Tiêu Đồng sốt ruột vươn tay ra tìm, Giang Tử Mặc nghiêng người tránh đi.

"Tôi tới xem có phải anh mù thật hay không." Giang Tử Mặc lạnh tanh, "Năm đó tôi không nên mềm lòng với anh, để anh năm lần bảy lượt động đến Quý Hoài."

"Là nó! Là nó đã đâm mù mắt anh! Nó đáng chết!" Tiêu Đồng rống lên, "Vốn dĩ anh có thể nhìn thấy em, vốn dĩ người ở bên cạnh em là anh! Là anh!"

"Xem ra anh thật sự điên rồi."

"Anh không điên!" Tiêu Đồng túm loạn chiếc chăn ném xuống giường, y chồm ra ngoài định bắt lấy Giang Tử Mặc, nhưng hắn lại nghiêng người né đi, Tiêu Đồng liền ngã thẳng xuống đất.

"Tôi vẫn luôn nghĩ, phải cho anh một kết cục như thế nào mới xứng đáng. Dù sao nếu nhẹ nhàng quá thì tôi không cam lòng." Giang Tử Mặc ngồi xuống nhìn dáng vẻ chật vật của Tiêu Đồng, "Một con mắt làm sao mà đủ được."

Con ngươi của Giang Tử Mặc trở nên lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó hắn đứng lên cúi xuống nhìn Tiêu Đồng, đưa chân nghiền lên ngón tay y: "Là ngón tay nào?"

"A!!!!"

"Là ngón tay nào làm Quý Hoài bị thương?"

Giang Tử Mặc dừng sức nghiến, chỉ nghe thấy âm thanh "rắc rắc" vang lên, hai ngón tay Tiêu Đồng gãy đứt đoạn.

"Tử Mặc, Tử Mặc... A....." Toàn thân Tiêu Đồng run lên, tay kia liều mạng đẩy chân Giang Tử Mặc ra, "Em không thể đối xử với anh như vậy, anh yêu em, chỉ có anh là yêu em thôi!"

"Tình yêu của anh làm tôi thấy kinh tởm, trước kia niệm tình cảm ngày xưa nên tôi có thể tha thứ cho anh một lần, nhưng anh không nên động vào Quý Hoài." Giang Tử Mặc lại nghiền gãy ba ngón còn lại.

Tiêu Đồng kêu la dữ dội, đau tới mức toát mồ hôi, sau khi Giang Tử Mặc bỏ chân ra, y vô lực nằm trên mặt đất, một bàn tay đã bị biến dạng cong queo tím đỏ sưng vù.

"Đừng nóng vội, còn một bàn tay nữa mà."

Tiêu Đồng nghe xong, đột nhiên bật cười: "Tử Mặc, em thật sự rất tàn nhẫn..." Y cười, cười tới mức chảy nước mắt.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ