Chap 12: Ha?! Khổ?!

42 2 0
                                    


Viễn Chi là bị người ta mò mẫm đến tỉnh.

Y bị ôm chặt vào lòng, cảm nhận được một mùi hương nam tính quen thuộc bao bọc lấy mình, tiếng thở trầm thấp của người đối diện vang lên đều đều, nghe qua có vẻ chính nhân quân tử đó, nhưng bàn tay của người kia thì đang du tẩu trên mỗi tấc da thịt của y kia kìa.

Viễn Chi tiên quân hoảng hốt, Viễn Chi tiên quân bàng hoàng, Viễn Chi tiên quân không dám mở mắt.

Gì?

Gì vậy?

Khoan?

Chậm đã bạn ơi?

Chơi với một cái xác bất tỉnh luôn hả?

Khẩu vị gì lạ vậy?

Giờ hái hoa tặc đều khẩu vị nặng như thế à?

Từ từ, chậm đã, chờ chút ...

Làm một hái hoa tặc có lương tâm được không?

Bạn gì đó ơi!

Nói vài câu trước khi làm được không?

Bàn tay kia vẫn không dừng lại, cọ xát tới mông y, từng nốt chai sần trên tay người kia chạm vào quả đào mọng nước đàn hồi, điên cuồng xoa nắn.

Viễn Chi chết lặng.

Y toát mồ hôi hột.

Sợ đến nhũng cả chân ra.

Không nhúc nhích được.

Không có linh lực, hình như bị sét đánh mất hết rồi.

Làm sao bây giờ?

Lão thiên gia, hôm nay ngài bắt con phải hiến thân tại đây sao?

Viễn Chi kìm nén hô hấp hỗn loạn, hé mở một bên mắt.

Chỉ thấy một đôi con ngươi màu vàng đang dùng ánh mắt dã thú nhìn con mồi mà nhìn y.

Trong lòng Viễn Chi đánh cái bộp.

Gì?

Người quen mà sao lạ quắc dị?

Đoạt xá hả?

Sao lạ vậy?

Tình tiết ơi, đi chậm tí được không?

Đi nhanh quá dị, chú ý đến quá trình một chút được không?

Thoại bản đều là gạt người.

Viễn Chi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Ủa, ôn nhu như nước đâu, yêu đương mặn nồng đâu, ân ân ái ái đâu?

Cảm tình thanh xuân trong sáng lành mạnh đâu?

Đây rõ ràng là một con dã thú bị bỏ đói mấy trăm năm đang nhìn thấy miếng thịt.

Người ta yêu đương sao khác với y yêu đương dị?

Y quyết tâm, không tin vào thoại bản nữa!

Đồ lừa đảo.

Mà khoan?!!

Sao người đó lại có đôi mắt màu vàng?

Đoạt xá thiệt hở?

Sao ngủ có mấy giấc tỉnh dậy mà thay đổi gì thấy ghê vậy.

Nhật ký cầu yêu của xui xẻo tiên nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ