Thời gian không nhanh không chậm trôi qua. Tịch Dương đã vào năm học mới. Cái bụng đã nhô cao, khiến sinh viên khắp trường được dịp bàn tán rôm rả. Là của Cố Thần Hi hay của Hoàng Túc Trạch? Dù là của ai thì chắc chắn được hưởng gen IQ vượt trội cùng vẻ ngoài phi phàm. Điều này không còn gì để bàn cãi.
Mặc dù có không ít người chế giễu vì việc chửa hoang hay ăn cơm trước kẻng của cô, Tịch Dương đều cố gắng bỏ ngoài tai, không để mình buồn phiền vì những lời lẽ cay nghiệt đó.
Các giảng viên đều tạo điều kiện cho Tịch Dương, ít gọi cô lên bảng nhất có thể. Ngoài giờ học buổi sáng, Tịch Dương còn đăng ký thêm cả học buổi chiều. Cô muốn tốt nghiệp trước khi sinh em bé. Như vậy thì sau khi hai đứa trẻ ra đời, cô mới có thể dành hết thời gian chăm sóc chúng thật tốt được.
Nếu hai đứa bé này khoẻ mạnh ra đời, Tịch Dương ở trước mặt của Thần Hi, dõng dạc hỏi anh: "Chúng ta cưới nhau đi" được rồi. Cứ nghĩ vậy, Tịch Dương lại tủm tỉm cười một mình, dù Cố Thần Hi chưa một lần đến thăm cô.
Hiểu Thi và Thuần Nhi là hai người duy nhất ngoài cuộc không cần hỏi đã biết cha đứa bé là ai...
"Sunny, cậu nói xem, tại sao cậu phải khổ sở thế? Cứ trực tiếp đi nói với Cố Thần Hi rằng cậu mang thai con của anh ta, không phải được rồi sao? Cậu cứ suốt ngày lo lắng cho người khác mà không chịu nghĩ đến bản thân mình..." - Thuần Nhi vừa biết thế đã bức xúc không thôi - "Trong lúc cậu một mình chịu khổ, găm hết cả chục mũi kim vào người mỗi ngày đến nỗi cổ tay đều sưng tấy thì anh ta đang làm gì? Có phải đang nhởn nhơ bên một cô gái nào khác không?".
Hiểu Thi đồng lòng.
"Thuần Nhi nói đúng đấy. Cậu quá ngốc. Để tớ đi cho! Cậu không nói được thì để tớ đi kiếm anh ta nói chuyện".
"Hiểu Thi, cậu đừng..." - Tịch Dương đột ngột đứng dậy rồi thở không ra hơi - "Cậu đừng kiếm anh ấy. Tớ vì không muốn Cố Thần Hi và nhà họ Cố kỳ vọng quá nhiều nên mới thế... Tớ sợ, tớ mạo hiểm, rốt cuộc một xác ba mạng... Tới lúc đó, Thần Hi biết sống thế nào đây?" - Cô buồn bã hỏi.
"Thì đến giờ anh ta vẫn sống rất tốt đấy thôi!" - Hiểu Thi nói - "Mất cậu anh ta vẫn sống ổn đến thế còn gì...".
Thuần Nhi lườm nguýt Hiểu Thi.
"Này, đừng nói nữa...".
"Thì anh ấy làm đúng mà... Trên đời này... đâu có ai thiếu ai mà không sống được?!".
Tịch Dương vuốt ve bụng, buồn bã nói.
Đến tối, Hoàng Túc Trạch đến đón Tịch Dương. Bên người đem theo một bao lớn toàn tiền là tiền.
"Đây là một nửa số tiền mà anh đã nợ em. Cho anh trả trước nhé. Hai tháng nữa anh sẽ trả nốt số còn lại".
"Túc Trạch, thực ra tiền này không phải của em đâu!" - Cô nói.
"Anh biết chứ. Vì vậy anh sẽ chở em đến nhà chủ nợ, tìm. Em nói đi, anh ta đang ở đâu".
Ánh mắt của Tịch Dương tràn ngập ý cười. Đã rất lâu rồi, cô không gặp lại Cố Thần Hi. Không ngờ Hoàng Túc Trạch lại tinh ý như vậy. Anh đi rút tiền cốt để cô tự tay mang đến, có cơ hội gặp lại Thần Hi sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Trâu Già Gặm Cỏ Non
Ficción GeneralNếu bảy năm trước, cô thật sự chết đi, chẳng phải anh đã vô vọng tìm kiếm Dục Minh cả đời?! Người anh cần nhất, người anh yêu nhất trên thế gian này đã mất đi trong khi anh còn chưa biết đến cô là ai. Còn nhớ lúc cô bị sốt nằm trong bệnh viện, còn t...