Tô Khanh Hàn hoảng sợ.
"Đừng lộn xộn."
Gối lên đùi Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục chẳng hề để ý mà ra lệnh, "Ngoan ngoãn làm gối đầu cho cô, bằng không cô sẽ ném ngươi vào đại lao."
Nghe lời nói tràn ngập uy hiếp, Đoạn Càn Mục nói lại rất mềm nhẹ, so với mệnh lệnh càng như một loại làm nũng.
"Ách......"
Giựt giựt khóe miệng, Tô Khanh Hàn không biết làm sao.
Tư thế này khiến cả người hắn không thoải mái, cảm thấy so với bị Đoạn Càn Mục đè ở dưới thân càng khiến hắn cảm thấy thẹn hơn.
Gối đầu lên người Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục hơi khép mi mắt, mặt mày trở nên bình thản hưởng thụ.
"Thật thoải mái như vậy."
Nghe Đoạn Càn Mục nỉ non, Tô Khanh Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Đoạn Càn Mục thoải mái, mà hắn thì sao?
Cảm giác tiếp tục duy trì tư thế này, hai đùi hắn sớm muộn gì cũng bị tê không thể động đậy.
"Ngươi muốn nằm trên đùi ta bao lâu?"
"Đương nhiên nằm đến khi cô nhớ mới thôi."
"Ngươi......"
Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục làm nghẹn không lời gì để nói.
Đoạn Càn Mục nhịn không được cười ha ha ha, "Tô Khanh Hàn, ngươi nói ngươi tính tình vừa xấu lại ương ngạnh, miệng cũng không ngọt, gương mặt này còn chắp vá, cô thật buồn bực ngươi sao lên được chức đại tướng quân hay vậy?"
Nói như vậy, Đoạn Càn Mục nhướng mày, nhìn về phía mặt Tô Khanh Hàn.
Hắn nói Tô Khanh Hàn lớn lên chắp vá kỳ thật là lời nói dối, dung mạo Tô Khanh Hàn có thể nói là kinh vi thiên nhân, thế gian hiếm có, mặc dù hắn là đệ nhất mỹ nam tử Dực Bắc Quốc hổ thẹn không bằng.
Đặc biệt, hắn cảm thấy Tô Khanh Hàn thuộc về loại hình dễ nhìn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.
Trái tim nhảy lên có chút thay đổi, Đoạn Càn Mục không tiếng động hít sâu một hơi, chỉ nghe Tô Khanh Hàn mở miệng, giọng nói thanh lãnh.
"Giao phong ở trên chiến trường với ta rất nhiều lần ngươi...... Chẳng lẽ cho rằng ta dựa vào mặt bò lên chức vị đại tướng quân?"
"......" Mở miệng, Đoạn Càn Mục không thể trả lời Tô Khanh Hàn.
Hắn cưới Tô Khanh Hàn, vốn dĩ muốn trả thù Tô Khanh Hàn, cho nên hắn nhân cơ hội này sỉ nhục Tô Khanh Hàn một phen.
"Nếu lớn lên đẹp là có thể trở thành đại tướng quân, tiểu quan Túy Vân Hiên chẳng phải mỗi người đều là đại tướng quân?" Đoạn Càn Mục nhún vai, "Đừng có đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn, cũng không thể không thừa nhận ngươi có bản lĩnh."
Thế nhưng được Đoạn Càn Mục khẳng định, Tô Khanh Hàn kinh ngạc trừng mắt, ngay sau đó buồn cười, "Đừng quên khi đó ngươi chính là thủ hạ bại tướng của ta."
"Người như ngươi chắc chắn không có bằng hữu." Đoạn Càn Mục hung tợn mà trừng mắt nhìn Tô Khanh Hàn.
Hai chữ "Bằng hữu" này nháy mắt chọc đau thần kinh Tô Khanh Hàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Romance"Khiến ngươi từ một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trở thành người của bổn cung, mà bản thân ta vẫn có thể xem nó như một loại chiến lợi phẩm, như vậy mới là điều nhục nhã nhất đối với ngươi......" Thân là đại tướng quân Tô Khanh Hàn bị bắt thay...