Đêm khuya tĩnh lặng.
Cảnh Dương Cung to như vậy không ai còn thức.
Ánh trăng ngân bạch xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào vai sát vai nằm hai người trên giường lớn.
Tô Khanh Hàn vốn dĩ đã thất vọng với Đoạn Càn Mục, bởi vì mấu chốt, Đoạn Càn Mục thế mà chỉ nghĩ thỏa mãn dục vọng thân thể.
Có điều ngoài dự kiến của hắn, Đoạn Càn Mục tuy rằng luôn miệng nói muốn ở trên giường "thẩm vấn" hắn, nhưng trên thực tế cũng chỉ là nằm trên giường nói chuyện phiếm với hắn thôi.
Đoạn Càn Mục nói với hắn rất nhiều chuyện, tỷ như mỗi lần chơi cờ với Lâm Vân đều có thể thắng, tỷ như thượng thư Hình Bộ Dực Bắc Quốc tuy rằng không tham dự bên trong tranh đảng hắn và tam hoàng tử Đoạn Càn Phi, nhưng người ở đây có ân với Hàn Thù, bởi vậy hắn lo lắng Lâm Vân ở Hình Bộ sẽ bị đánh cho nhận tội.
Lông mi chớp chớp, Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục nằm ở bên cạnh.
Nhu hòa lại mỏng manh nương theo ánh trăng, trong ánh mắt Tô Khanh Hàn là gương mặt Đoạn Càn Mục tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng.
Bởi vì khoảng cách rất gần, hắn mơ hồ thấy vết sẹo dưới mắt trái Đoạn Càn Mục.
Vết sẹo này, do chính tay hắn làm.
Ngón tay nhỏ dài trắng nõn giật giật, đột nhiên Tô Khanh Hàn có ý định muốn sờ vào vết sẹo Đoạn Càn Mục, có điều ý định này nhanh chóng bị tiêu tan.
" Mặt cô rất đẹp có phải hay không?"
Nhắm hai mắt, Đoạn Càn Mục mở môi.
Tô Khanh Hàn nhún nhún vai, cười khổ một chút, "Ừ, cũng chỉ có cái mặt đẹp."
Lời này lọt vào lỗ tai Đoạn Càn Mục, trong lúc nhất thời không phân biệt Tô Khanh Hàn rốt cuộc có khen hắn hay không.
Trở mình, Đoạn Càn Mục mặt đối mặt Tô Khanh Hàn, thở dài bất đắc dĩ, "Làm sao bây giờ...... Cô không ngủ được."
"Ngủ không được thì chịu đi, ta không có tài năng ca hát như ngươi."
Nghe Tô Khanh Hàn nói như vậy, Đoạn Càn Mục mở tròn hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn lộ ra oán trách mãnh liệt.
"Lúc trước cô hát ru ngươi mới ngủ được, ngươi không quên ân huệ của người khác với mình như vậy chứ?"
"Ân huệ?"
Một đôi đen lúng liếng con ngươi lăn lộn đến khóe mắt, Tô Khanh Hàn nhẹ liếc Đoạn Càn Mục, nhoẻn miệng cười, "Nếu ta nhớ không lầm nói, lần đó là ngươi chủ động tự nguyện, ta nhưng không cầu ngươi, tự nhiên cũng không tính thiếu ngươi nhân tình."
"Ngươi......" Đoạn Càn Mục bị Tô Khanh Hàn tức giận trợn trắng mắt.
"Còn nữa ta hát không đầy đủ âm điệu, nghe ta ca hát ngươi càng ngủ không yên."
"Ngươi không hát đúng nhịp? Thiệt hay giả?" Đoạn Càn Mục kinh ngạc khó có thể tin.
Tô Khanh Hàn hơi khép mi mắt, không chút để ý mà thay đổi đề tài, "Muốn ta bồi ngươi tâm sự, nhưng thật ra có thể, có lẽ có thể giúp ngươi thôi miên."
BẠN ĐANG ĐỌC
Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Romance"Khiến ngươi từ một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trở thành người của bổn cung, mà bản thân ta vẫn có thể xem nó như một loại chiến lợi phẩm, như vậy mới là điều nhục nhã nhất đối với ngươi......" Thân là đại tướng quân Tô Khanh Hàn bị bắt thay...