"Cô......" Ánh mắt lập loè, Đoạn Càn Mục uống một hơi cạn sạch, ấp úng, nhỏ giọng lầu bầu: "Cô...... Cô hiện tại...... Cảm thấy ngươi khá tốt."
"...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn kinh ngạc.
"Dù sao ngươi đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ về sau cô sẽ không làm khó dễ ngươi, cũng sẽ không để ngươi chịu bất luận ủy khuất gì."
Đột nhiên nghe Đoạn Càn Mục nghiêm túc nói, nội tâm Tô Khanh Hàn không khỏi nổi lên một tầng gợn sóng.
"À đúng rồi, cái này......" Đoạn Càn Mục từ trong ống tay mò mẫm một hồi, từ giữa lấy ra một thứ đưa cho Tô Khanh Hàn, "Cái này tặng cho ngươi."
Đoạn Càn Mục đưa cho hắn không phải cái gì khác, chính là chiếc hộp nhạc lúc trước hắn nhìn không rời mắt.
Tô Khanh Hàn không cấm chấn động.
"Đây chính là cô cố ý quay lại mua cho ngươi, ngươi không được từ chối."
Đoạn Càn Mục cố ý dọn ra thái độ cường thế.
Nhưng mà Tô Khanh Hàn nhíu mày, chối từ nói: "Vô công bất thụ lộc."
"Đây không phải là ban thưởng." Đoạn Càn Mục mạnh mẽ nhét hộp nhạc vào trong tay Tô Khanh Hàn, "Đây là tâm ý của cô, cô muốn tặng nó cho ngươi."
"...... Vì sao?"
Nhìn hộp nhạc mộc mạc lại tinh xảo trong lòng bàn tay, Tô Khanh Hàn cảm giác trái tim đập nhanh liên hồi.
"Đương nhiên là bởi vì thích ngươi." Đoạn Càn Mục trả lời đúng lý hợp tình.
Thích......
Chữ này tựa như một hạt giống vùi vào thật sâu nội tâm Tô Khanh Hàn.
Nhìn chằm chằm gương mặt Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm thấy biểu tình Tô Khanh Hàn phức tạp, không giống tưởng tượng của hắn vui vẻ.
"Chẳng lẽ...... Ngươi không thích sao? Không nên...... Cô cảm thấy ánh mắt ngươi nhìn hộp nhạc tràn ngập hoài niệm."
"Đúng." Tô Khanh Hàn gật đầu, thật cẩn thận mà nhận lấy hộp nhạc, "Cảm ơn ngươi, chiếc hộp nhạc này...... Ta rất hoài niệm."
"Cô là phu quân của ngươi, ngươi với cô khách khí cái gì."
Nhìn Đoạn Càn Mục kiêu ngạo tự mãn mà vỗ ngực, Tô Khanh Hàn dở khóc dở cười.
"Chỉ cần có thể thấy ngươi cười, cô đã cảm thấy mỹ mãn."
"Cười?" Tô Khanh Hàn oai đầu.
"Đúng vậy!" Đoạn Càn Mục chỉ vào Tô Khanh Hàn, "Từ khi ngươi gả cho cô, chưa từng cười thật lòng với ta! Cho nên cô muốn tặng đồ vật ngươi thích cho ngươi, muốn nhìn ngươi vui vẻ mà cười."
Hắn không chút để ý nói lại khiến nội tâm Tô Khanh Hàn gợn sóng to gió lớn.
Tô Khanh Hàn nghe thấy trái tim nhảy lên, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng.
Tươi cười sao?
Từ khi cha mẹ hắn đi theo địch phản quốc, hắn không còn cười nữa, dù cho trở thành đại tướng quân đánh thắng trận, hắn cũng không có cảm giác vui vẻ từ tận đáy lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Lãng mạn"Khiến ngươi từ một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trở thành người của bổn cung, mà bản thân ta vẫn có thể xem nó như một loại chiến lợi phẩm, như vậy mới là điều nhục nhã nhất đối với ngươi......" Thân là đại tướng quân Tô Khanh Hàn bị bắt thay...