1.
Vừa mở mắt ra.
Tôi phát hiện mình đang ở trong phòng anh trai, đã thế còn bị anh ấy ôm chặt.
Đầu óc đang mơ màng dần dần tỉnh táo.
Tin tốt là quần áo của chúng tôi vẫn còn nguyên.
Tin xấu là tôi vẫn nhớ những gì anh ấy nói hôm qua.
Cái gì mà yêu hay không yêu?
Đáng sợ quá!
Tôi muốn nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tiếc rằng, anh trai tôi, người đàn ông cao 1m88, thích tập thể dục, ôm tôi quá chặt.
Giãy cũng chếc.
Mà chờ anh tỉnh cũng chếc.
Do dự một hồi.
Vẫn không biết phải trốn tránh như thế nào.
Lúc này, cánh tay ôm lấy tôi hơi buông lỏng, một bàn tay to lớn rời đến eo tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vàng lên: "Vãn Vãn, sao em lại xuất hiện trong giấc mơ của anh?"
Thứ lỗi, đang giả chếc rồi.
Bàn tay của anh ngày càng quá đáng.
"Bốp!"
Âm thanh thâm thúy khi bàn tay va chạm với khuôn mặt sắc nét vang lên.
Má nó, tôi không nhịn được nữa.
Để không bị lộ, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ như đang mê sảng:"Lưu manh ở đâu đến đây?"
Không cần nhìn, tôi cũng có thể cảm nhận được sự khiếp sợ của anh trai.
Không khí trong phòng dường như ngưng trệ.
Tôi mím môi trở mình.
Sau đó, tôi từ trên giường rơi xuống!!!
"Ông trời ơi!"
Âm thanh vang vọng sắc bén vang lên làm gián đoạn kế hoạch muốn lén lút ôm tôi trở về, làm như không có chuyện gì của của anh trai.
Lúc anh "vớt" tôi lên, vẻ mặt khá phức tạp.
Đoán chừng cũng không khá hơn tôi là bao.
Tôi cố kìm lại cảm giác muốn c h ử i b ậ y, kéo lấy tay áo anh trai, nũng nịu giống như thường ngày: "Anh, hôm qua em rất thích một món đồ cổ nên mới đến tìm anh mua cho em, không ngờ lúc say r ư ợ u lại nằm trên giường của anh. Hu hu hu, em biết lỗi rồi, em sẽ không uống r ư ợ u nữa."
Anh tạo nghiệp nhưng tôi vẫn phải bao che.
Làm thiên kim giả thật là hèn mọn.
Anh hỏi tôi: "Vãn Vãn, tối hôm qua em có nghe thấy gì không?"
Tôi lắc đầu, đổi chủ đề: "Nghe cái gì? Em có thể nghe thấy cái gì? Anh, anh không muốn mua bộ Quân diêu thời Tống cho em sao?"
Giọng anh cưng chiều: "Được rồi, anh mua cho em."
Tôi gửi hình qua cho anh, thừa dịp anh gọi điện cho thư ký, nhanh chân bỏ chạy.
Tôi nhận ra một việc lớn.
Tôi nói láo nhanh quá, quên mất trong nhà có camera giám sát.
Tôi không dám tưởng tượng anh sẽ sốc như nào khi nhìn thấy chính mình tự tay ôm tôi vào phòng.
Trước khi mọi chuyện bị bại lộ, tôi nhanh chóng cuốn hết chỗ trang sức, tiền mặt đã dành dụm bao nhiêu năm nay, bỏ trốn.
Hậu quả của việc nhấn ga xuống đáy là bị tngt.
Để tránh đứa trẻ đột nhiên lao ra ngoài, tôi đụng phải vành đai xanh.
2.
Ánh đèn bệnh viện nhợt nhạt.
Khuôn mặt của người nhà họ Thời cũng nhợt nhạt.
Tôi bị quấn thành xác ướp nằm trên giường.
Nhân sinh ơi...
Tôi khóc chếc đi được.
Mặc dù có y tá chăm sóc, nhưng anh vẫn vững vàng như cũ đút cơm cho tôi.
Anh thổi càng cẩn thận, đút càng nhỏ nhẹ, tôi càng cảm thấy có lỗi.
Thậm chí trong đầu tôi đã soạn sẵn một câu thoại: "M à y đang tiếp nhận tình yêu của ai? Là tình yêu của một thiếu gia đó!!! Anh ấy phản bội tất cả luân thường đạo lý để yêu m à y, vì m à y chịu đựng hết tất cả đau khổ!"
Thiếu gia lớn như vậy rồi, yêu mà không có được.
Thật đáng thương.
Quan trọng nhất chính là, tôi nằm trong phòng VIP của bệnh viện hơn nửa tháng, anh vì chăm sóc tôi, ngay cả phòng ngủ, phòng làm việc cũng sắp dọn vào bệnh viện luôn rồi.
Mở mắt ra là anh.
Nhắm mắt lại cũng là anh.
Nằm mơ...cũng thấy anh luôn!
Tôi yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Cũng may, sau khi tôi tốt hơn một chút, cuối cùng anh cũng cho người khác vào thăm tù.
A, phi phi phi, là thăm bệnh.
Tôi nhìn thấy Châu Tứ dẫn theo một nhóm thiếu gia, tiểu thư vây quanh giường bệnh của tôi, liên tục lắc đầu.
Sau khi Châu Tứ và những người khác dặn dò tôi phải ý an toàn, Trần Thừa mới mở miệng:
"Thời Hướng Vãn, tiểu bá vương nhà họ Thời như cô cũng có ngày hôm nay sao?"
Tôi lười phản ứng với cái tên công tử từ nhỏ đến lớn bị tôi bụp bao nhiêu lần vì cái mỏ hỗn.
Trần Thừa tiếp tục gây chuyện: "Mặt mũi đều đã bị thương hết cả rồi, còn kiêu ngạo cái gì? Nhưng tiểu thiếu gia tôi đây không ngại, cố gắng cưới cô cũng không phải là không được."
Thân thể tôi mặc dù nằm trên giường nhưng linh hồn vẫn rất vững vàng: "Nhưng tôi không được."
Bốn chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, anh trai đã đẩy cửa đi vào: "Chuyện kết hôn của em gái tôi không nhọc Trần thiếu phải bận tâm."
Khác với Trần Thừa, công tử giàu sang nhàn rỗi, từ lâu anh tôi đã thừa kế công việc kinh doanh của gia đình và mở rộng thị trường.
Cũng coi như là người có nhiều tiếng nói của nhà họ Thời.
Tôi vốn tưởng Trần Thừa sẽ im miệng.
Kết quả hắn lại không sợ chếc: "Anh Ngạn, có phải do anh quản quá rộng nên Hướng Vãn vì chạy trốn anh nên mới xảy ra t a i n ạ n đúng không?"
Sắc mặt anh không tốt lắm, gân xanh trên trán đã nổi lên.
Anh đã ngồi trên chức cao trong khoảng thời gian dài, áp lực tỏa ra khiến mọi người lạnh cả sống lưng.
Châu Tứ bịt miệng Trần Thừa: "Ấy, ai mà chẳng biết anh Ngạn thương Vãn Vãn như nào? Nhất định là muốn cho Vãn Vãn những điều tốt nhất. A Thừa à, cậu ở bên ngoài còn đang nổi tiếng mập mờ với em gái nào đó trong giới giải trí, anh Ngạn chắc chắn sẽ không cân nhắc tới cậu, đừng nghĩ nữa."
Mọi người cũng cười theo để hoá giải sự ngượng ngùng.
Anh khách sáo đáp lại, rồi tìm một chỗ ngay trong phòng bệnh xử lý chuyện làm ăn.
Áp lực vẫn còn ở đó.
Lục Huyên dùng khẩu hình miệng nói với tôi: "Anh cậu đáng sợ thật đó."
Tôi gật đầu đ i ê n c u ồ n g.
Khó khăn lắm mới được xuất viện, còn chưa kịp lên kế hoạch chạy trốn mới, tôi đã bị anh trai đón về n h ố t trong biệt thự riêng của anh ấy.
Anh không động vào tôi, chỉ đơn giản là n h ố t tôi lại.
Không biết muốn né tránh cái gì.
Anh không xuất hiện, ngay cả cơ hội để tôi nói chuyện phải trái cũng không có.
Không có thiết bị liên lạc nào.
Mà tôi chỉ cần đi tới cửa thì đã có một đám vệ sĩ xông tới.
Giống như mấy địa điểm du lịch vào ngày lễ, đến nước cũng không thể chảy lọt.
Tôi thở dài rồi quay trở lại biệt thự, nằm liệt trên ghế sô pha.
Đột nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên.
Tôi bò dậy, lao ra cửa ngã xuống đất co giật.
Mấy nhân viên an ninh hoảng đến độ gọi điện cho anh trai tôi.
Cuối cùng anh cũng đến đây.
Tôi từ dưới đất bò dậy, kéo anh đi ra ngoài.
"Anh, em thật sự không thể chịu đựng được nữa, xin anh đấy, để em ra ngoài đi."
Anh nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi khẩn trương không chịu được.
Anh hỏi tôi: "Sao lần này lại chạy? Em muốn bỏ trốn với tên mặt trắng nào?"
3.
Đây quả thực không phải là lần đầu tiên tôi bỏ trốn.
Năm đó, một ngày trước khi thiên kim thật trở về.
Tôi mười ba tuổi, tự mình dọn dẹp hành lý chuẩn bị xéo đi.
Bởi vì mẹ ruột của tôi không chỉ lén tráo đổi hai đứa trẻ mà còn ngược đ ã i thiên kim thật.
Khi mẹ Thời nghe được chuyện này, một người phụ nữ bình thường đoan trang, cao quý không tự chủ được đã bật khóc.
Dù bà ấy không nói điều gì nặng lời nhưng tôi cảm thấy thật sự có lỗi khi còn ở nhà họ.
Tôi cũng không muốn ở với mẹ ruột vô lương tâm.
Hơn nữa, bà ấy cũng đã bị nhà họ Thời tống vào t.ù.
Tôi vừa khóc vừa đóng gói đồ đạc, ôm hai bộ quần áo, cầm theo 20 nghìn nhân dân tệ, còn thuận tiện chạy ra khỏi nhà với túi thịt bò ở trong tủ lạnh.
Tôi lang thang ở thành phố rộng lớn ba ngày ba đêm, cuối cùng bị anh trai bắt được.
Năm ấy anh mười tám tuổi, vừa lên năm nhất đại học, nghe tin tôi m ấ t t í c h nên đã xin nghỉ để trở về tìm tôi.
Khuôn mặt đẹp trai của anh xanh mét vì tức giận: "Em chạy cái gì?"
Tôi vừa mới ăn McDonald's, còn chưa kịp lau miệng, dầu dính đầy lên chiếc áo nỉ đen của anh.
Tôi ôm anh khóc: "Huhuhu, em không còn mặt mũi để ở nhà."
Anh rút khăn giấy, lau nước mắt rồi lại lau miệng cho tôi sau đó nhẹ giọng dỗ dành: "Không phải do em làm, em đừng tự trách bản thân."
Cuối cùng, cũng chính anh trai là người đưa tôi về nhà.
Trong ngôi nhà cũ của nhà họ Thời, bố Thời ngồi trên sô pha thở dài, mẹ Thời lau nước mắt, còn có một cô bé gầy yếu đang đang xoắn vạt áo ở bên cạnh sô pha.
Vừa về đến nhà, cô bé ấy đã rụt rè nhìn tôi.
Tôi lao tới, q u ỳ sụp xuống rồi tự t á t mình: "Huhuhu, em gái, chị không phải là người, chị thật sự xin lỗi em."
Cả nhà đều khiếp sợ.
Từ đó về sau, thiên kim thật trở về, nhà họ Thời có thêm một cô con gái nuôi.
Chẳng qua, là ở chỗ tôi.
Bởi vì áy náy, tôi không tiếc bản thân biến thành người hầu của thiên kim thật.
Gọi là chân c h ó cũng được.
Tôi vốn không ngại lăn lộn.
Bây giờ chỉ còn là con nuôi, tôi càng không kiêng kỵ.
Tôi đập cho bọn học sinh b ắ t n ạ t Thời Tích Nhan một trận.
Trong đó có cả tên con trai n g ố c của hiệu trưởng.
Lúc tôi và Thời Tích Nhan bị anh trai xách về nhà, tôi ôm lấy bắp đùi anh: "Một người làm, một người chịu trách nhiệm, em gái không ra tay, anh muốn đ á n h thì đ á n h em đi."
Mặc dù nhà họ Thời làm ăn phát đạt nhưng anh biết bố mẹ không thể kiềm chế được bản tính phản nghịch của tôi, thế nên đã chuyển tôi sang trường khác.
Từ đó, anh ấy liền buộc tôi ở bên người.
Tôi đối với anh trai vừa yêu lại vừa sợ.
Anh ấy phạt tôi không chút nương tay, nói đau là thật đau.
Cuối cùng tôi đã hoàn thành việc học cấp hai, cấp ba trong quy củ, thuận lợi đậu vào một trường 211.
Sau khi lên đại học, tôi và anh trai vẫn sống ở bên ngoài như cũ.
Giờ giới nghiêm ở đại học là 11h30, nhưng anh chỉ cho đến 10 giờ.
Thời Tích Nhan nhét miếng thịt nướng cuối cùng vào miệng, rồi phun một câu: "Vãn Vãn, chị thật thảm."
Buồn cười, chẳng lẽ tôi không biết sao?
Rõ ràng bọn tôi có chung một anh trai mà!
Kết quả khi tôi đi tụ tập, đi bar, KTV...
Nếu tôi không về nhà lúc 10 giờ, anh ấy sẽ lập tức gọi điện cho tôi.
Trước kia, tôi từng nghĩ anh có tâm lý của một người cha già.
Bây giờ nghĩ lại, nó đã khác hoàn toàn.
Giống như muốn xoá sạch mấy bộ truyện H ở mục yêu thích, không cho ai xem.4.
Một hồi lâu, tôi vẫn không trả lời.
Anh khom người nhích lại gần tôi, giọng điệu lạnh lùng:
"Nói, là ai? Anh sẽ đ á n h gãy chân hắn."
Tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.
Chỉ nhỏ giọng giải thích: "Không có tên mặt trắng nào cả."
"Ừ?"
"Thật sự không có mà! Em thề!"
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh chỉ liếc qua chứ không bắt máy.
Tôi dè dặt chỉ vào màn hình điện thoại đang sáng lên: "Anh, là bố gọi đó, anh thật sự không nghe sao?"
Tôi ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của anh.
Lại vội vàng cúi xuống.
Anh đặt tay lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Vãn Vãn, em còn chưa nói lý do tại sao muốn bỏ trốn."
"Thế giới rộng lớn, em muốn đi xem."
Tôi nói xong liền cảm thấy chột dạ.
Anh nghiêng người sát lại gần hơn, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh.
Từng lời nói của anh văng vẳng bên tai tôi: "Chẳng lẽ không phải là do đã biết cái gì đó."
Tôi lui về sau một bước, xua xua tay: "Biết cái gì cơ? Em cũng uống say, cũng say mà."
"Anh cũng không nói có liên quan đến lần say rượu đó, Vãn Vãn."
Hay lắm, anh cố ý lừa tôi.
Tôi cậy mạnh, giả vờ bình tĩnh: "Em đoán."
Bàn tay anh trượt xuống, khiến sau lưng tôi nổi da gà.
Tôi vô thức tránh đi.
Anh nhếch khóe miệng, có chút ủ rũ: "Vãn Vãn, trước đây em chưa bao giờ kháng cự sự đụng chạm của anh."
"Hơn nữa, anh đã xem camera giám sát."
Tôi co giò chạy ra bên ngoài thì bị anh tóm trở lại biệt thự.
Anh ấn tôi lên giường lớn trong phòng ngủ.
Tôi bò dậy ôm lấy chân anh gào khóc đ i ê n c u ồ n g:
"Anh! Anh là anh trai duy nhất của em! Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dù không phải là ruột thịt nhưng cũng hơn cả ruột thịt, em thực sự không thể chấp nhận được."
Anh không nói gì.
Tôi thay đổi chiến lược: "Ít nhất cũng để em bình tĩnh đã, hôm nay thực sự không được, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Một hồi lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài.
"Quả nhiên em vẫn biết."
"Thật sự xin lỗi."
"Nhưng Vãn Vãn, đừng trừng phạt anh bằng cách bỏ nhà đi."
"Thả anh ra, anh không chạm vào em."
Lúc đi, anh di chuyển rất nhẹ nhàng.
Mấy vệ sĩ cũng rút đi.
Thư ký của anh trả lại điện thoại di động và máy tính cho tôi.
Nhưng không có căn cước hay hộ chiếu gì khác.
Tôi hỏi thư ký Vương: "Anh Vương, giấy tờ tùy thân của em đâu."
Thư ký Vương đẩy kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ở trong két sắt trong phòng làm việc của Thời tổng, anh ấy nói, đợi đến khi nào nhị tiểu thư không muốn chạy nữa sẽ trả lại cho cô."