94. TẾT TRUNG NGUYÊN

71 9 2
                                    

94. TẾT TRUNG NGUYÊN

Sư Nhạn Hành chưa từng đón Tết Trung Nguyên, trước đây luôn cảm thấy ngày này âm trầm nặng nề, ai ngờ lần trải nghiệm ở Đại Lộc đã làm điên đảo nhận thức của nàng.

Mới bước vào tháng bảy mà khắp nơi trong thành dần dần trở nên sôi động, nhiều gian hàng nhỏ chợt xuất hiện, chuyên bán các loại vàng mã, ngoài ra còn có các cửa hàng chuyên về quần áo giấy sặc sỡ, hương đèn và các loại xe ngựa giấy.    

Còn mặt hàng cho dịp lễ như bánh rán hoa hồng áp chảo, bánh hạt gai dầu, hoa mồng gà được xếp từng chồng như những ngọn núi nhỏ.

Rạp hát ra vở nhạc kịch "Mục Liên Cứu Mẹ", dân chúng già trẻ nam nữ có dư tiền đều đi xem.

Thoạt nhìn, không khí náo nhiệt không thua gì những ngày lễ hội khác.

Ngư Trận tò mò nên Sư Nhạn Hành mua ba vé,   ba mẹ con cùng đi xem vở nhạc kịch đầu tiên trong kiếp này.

Đây không phải là Kinh kịch hay Côn kịch mà các thế hệ sau quen thuộc, nói đúng ra phải gọi là tạp kịch, hình thức sống động hơn.

Lúc đầu Sư Nhạn Hành nghe không quen, nhưng sau khi cố gắng đắm mình vào đó thì cũng tạm thưởng thức được.

Giang Hồi tranh thủ thì thầm giải thích: “Vở kịch này xuất phát từ kinh 'Phật thuyết Vu Lan Bồn', kể lại câu chuyện nhà sư Mục Kiều Liên dưới sự chỉ dẫn của Đức Phật Thích Ca đã cúng dường cho mười phương chư tăng vào rằm tháng bảy, nhờ lời chú nguyện của mười phương chư tăng giúp mẫu thân ăn no, cứu vớt vong hồn mẫu thân ra khỏi địa ngục.”

Thật ra Tết Trung Nguyên lấy tên từ ngày lễ của một trong ba vị thần Đạo giáo, xuất phát từ  “Thiên quan Thượng Nguyên ban phúc, Địa quan Trung Nguyên xá tội, Thủy quan Hạ Nguyên giải nạn”. Bên Phật giáo thì gọi ngày này là “Lễ Vu Lan”, đều diễn ra vào rằm tháng bảy.

(Theo Đạo giáo, rằm tháng giêng là Thiên quan Thượng Nguyên xuống ban phước; rằm tháng bảy là Địa quan Trung Nguyên xuống xá tội; rằm tháng mười là Thủy quan Hạ Nguyên xuống giải nạn)

Tín ngưỡng ở triều Đại Lộc tương đối tự do, tuy Đạo giáo chiếm ưu thế nhưng không chèn ép Phật giáo, dân chúng thích đạo nào thì theo đạo đó.

Ngư Trận xem diễn chả hiểu gì, chỉ cảm thấy như một đàn quạ kêu quang quác ầm ĩ, nghe một lát là nhức cả đầu nhưng không muốn quấy nhiễu mẹ và chị, bèn ngồi đung đưa chân ăn bánh.

Thấy Ngư Trận cố nhịn đến mức tội nghiệp, Sư Nhạn Hành gấp tờ vé thành chiếc thuyền nhỏ đưa cho bé.

Ngư Trận nhỏ giọng reo lên vui sướng, đôi tay mũm mĩm nâng chiếc thuyền, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

“Đây là gì thế?”

Sư Nhạn Hành: “. . . Thuyền.”

Cô bé còn nhỏ, trong vùng lại không có sông lớn, bé chưa bao giờ nhìn thấy chiếc thuyền!

Ngư Trận ngắm nghía, yêu thích không buông tay, tiếp tục hỏi cặn kẽ.

“Thuyền là gì?”

THỰC TOÀN THỰC MỸNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ