Chương 136

517 4 0
                                    

Chương 136 : Đừng tức giận

Lục Chu Việt ôm cô sắc mặt khó coi sải bước đi ra ngoài,hắn tối nay đúng là muốn trừng phạt cô một chút.Nhưng hắn không nghĩ tới cô lại dám uống vài ly rượu đỏ cho nên cho tới cuối vẫn là hắn thỏa hiệp trước.

Vừa mới ôm cô ra khỏi cửa khách sạn,cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ra hắn từ trên người hắn nhảy xuống,lảo đảo chạy đến ven đường ngồi chồm hổm xuống nôn ra, hắn đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng đau khổ không chịu nổi,nhất thời vì hành động tối nay của mình mà hối hận.

Cô khó chịu đau đớn,cuối cùng đau nhất vẫn là hắn.

Tài xế đã lái xe tới,hắn cầm lấy bình nước cùng khăn giấy đi tới trước mặt đỡ cô dậy,bên cạnh khóe mắt còn mang theo nước mắt chưa khô,hắn không biết cô bởi vì nôn chảy ra nước mắt,hay bởi vì cô khóc.

Cô cầm lấy khăn hắn đưa đến,trầm mặc súc miệng xoay người lảo đảo đi tới trong xe.Vừa ngồi vào trong xe,xe mới vừa khởi động cô lại muốn nôn,tài xế không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp thắng xe để cô vọt xuống.

Lục Chu Việt nhíu lại một đôi mày rậm,nói với tài xế một chút bảo hắn về trước,sau đó hắn ôm lấy cô đi ngược về phía khách sạn,tình trạng hiện tại của cô không thích hợp ngồi xe trở về, cho nên hắn trực tiếp mướn một phòng đưa cô vào.

Đem cô đặt ở trên mặt giường lớn,cô dùng sức ôm đầu cau mày đau đớn lẩm bẩm,

"Đầu đau quá. . . . . . đau"

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhặn lại một chỗ,đột nhiên vọng động muốn giết mình,hắn biết rượu đỏ uống một lúc sẽ rất dễ say,hơn nữa còn từng chút từng chút đau bụng,hắn cắn răng xoay người xông ra ngoài mua thuốc giải rượu cho cô.

Kết quả chờ hắn mua thuốc trở về trên mặt giường lớn đã không thấy bóng người cô,hắn cả kinh ném thuốc vội vàng mở ra cửa phòng tắm tìm kiếm,chỉ thấy cô tắm rửa sạch sẽ ình, lúc này đang trùm khăn tắm đứng trong góc phòng tắm, vùi đầu thật sâu vào đầu gối của mình.

"Lưu Liễm!"

Hắn kinh đau hô một tiếng tên cô,một bước xa đã vọt tới kéo cô lên.

Cô ngẩng đầu lên mặt ràn rụa nước mắt,hắn nhất thời cảm thấy tim như muốn vỡ ra,hắn ôm thật chặc đem đầu cô vùi vào trong ngực mình hối hận liên tiếp nói,

"Lưu Liễm, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

"Anh sau này sẽ không bao giờ đối với em vậy nữa!"

Hắn ôm cô thật chặt ,cô vừa vừa khóc hắn cảm thấy toàn bộ thế giới cũng tối sầm đi,chân tay luống cuống,hoảng hốt bất an.

"Lục Chu Việt,anh rốt cuộc đang giận cái gì?"

Hứa Lưu Liễm chôn trong lòng ngực hắn,vừa chảy nước mắt vừa buồn bực giọng nói ủy khuất nức nở . Hắn rốt cuộc đang giận cái gì,mà dùng phương phát tàn nhẫn thế trừng phạt cô?

Lục Chu Việt ôm lấy cô ra khỏi phòng tắm đem cô đặt trên mặt giường lớn,đau lòng thở dài,

"Anh không tức giận,hơn nữa sau này sẽ không bao giờ ... tức giận nữa. . . . . ."

Lão Sư ! Buông Tha Tôi ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ