Lãnh Thiếu Diệp xoay người ôm lấy Nạp Lan Yên, hung hăng hôn lên môi nàng: “Gia và Nhị Khuyết đi ra ngoài trước đối phó Huyền Băng Giao (*), vợ, nàng nhân cơ hội cứu Tiểu Hổ Nhi.”
Nạp Lan Yên gật gật đầu: “Được, đều tự cẩn thận.”
Nhị Khuyết gợi lên khóe miệng, xoay xoay nắm đấm: “Vừa vặn cho thiếu gia ta luyện luyện tập, lão đại, ngươi liền an tâm cứu tiểu lão hổ (*) đi, bên cạnh giao cho chúng ta.”
(*) tiểu lão hổ = Tiểu Hổ Nhi = con hổ nhỏ nhé!
Bọn họ cũng không phải là người tốt gì, nhưng người này so với người kia càng then bốc đồng, một khi đã quyết định chuyện gì thì mười con trâu cũng kéo không trở lại!
Tiểu lão hổ này, bọn họ nhất định cứu rồi!
Rống!
Một tiếng hổ rống, vang vọng trời đất, bốn phía mặt đất, ầm ầm chấn động!
“Dù phải liều mạng ta cũng sẽ không để cho loài bò sát nhà ngươi làm bị thương con của ta!”
Cặp mắt màu vàng bá đạo đến cực điểm kia của Ám Lân Hổ chợt tập trung vào Huyền Băng Giao trên không trung, lực lượng toàn thân đều tập trung lại, miệng hổ mở ra, trong phút chốc, vô số hỏa diễm (ngọn lửa) màu đen giống như núi lửa bùng nổ mạnh mẽ xì ra!
“Rống......”
Huyền Băng Giao ngửa mặt lên trời tê rống một tiếng, xoay quanh bay lộn, lại như thế nào cũng tránh không khỏi hỏa diễm màu đen khủng bố kia, toàn thân bị bỏng, giọng nói yêu tà tràn đầy thống khổ và tàn nhẫn: “Lão tử có ý tốt thả ngươi một cái mạng, tốt, tốt, tốt! Lão tử đưa ngươi xuống địa ngục trước, ngay sau đó để lại nhi tử của ngươi đi xuống cùng ngươi!”
“Ngâm!”
Huyền Băng Giao rống ra một tiếng to rõ cực giống như tiếng rồng ngâm, sóng âm ‘oanh’ một tiếng chấn động lan rộng khắp bốn phía, một cái chớp mắt đã áp chế hơn phân nửa hỏa diễm màu đen!
Oanh! Oanh! Oanh!
Đúng lúc này, một đạo công kích bá đạo sắc bén từ trên trời giáng xuống, lực lượng Ám Kim bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) đánh về phía Huyền Băng Giao!
Ngao!
Huyền Băng Giao ăn đau, giận tím mặt, nhiều tiếng hét giận dữ giống như rồng ngâm vang lên tận trời: “Nửa đường nhảy ra tên khốn khiếp nào? Dám cắt đứt chuyện tốt của lão tử?!”
“Ngâm!”
Đột nhiên một tiếng rồng ngâm to rõ đến cực điểm vang vọng phía chân trời, vô thượng tôn uy trong phút chốc từ không trung tràn ngập ra!
Thần Long vừa ra, vạn thú thần phục!
Một đạo bóng trắng, đạp không mà đứng, nhìn xuống Huyền Băng Giao, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng là một mảnh miệt thị: “Chính là bọn chuột nhắt cũng dám khoe khoang ở trước mặt Bản Tôn?!”
Luận thành tích giả bộ, Nhị Khuyết tất nhiên độc lĩnh phong tao (đứng đầu).
Lời này vừa nói ra, hù Huyền Băng Giao sửng sốt: “Thần...... Thần Long tộc?!”
BẠN ĐANG ĐỌC
LÃNH ĐẾ CUỒNG THÊ [FULL]
RomansaTác giả : Mặc Tà Trần Thể loại: Xuyên không(Nam9, Nữ9 đều xuyên), Sủng, Nam cường, Nữ cường, HE Nguồn: diễn đàn Lê Quý Đôn. Văn án : Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, là vương giả trong vương giả - đội trưởng dong binh đoàn T-H, tung hoành trong giớ...