Chương 35

90 2 0
                                    

Gió đêm thoang thoảng thổi vào từ cửa sổ, còn mang theo cả hương hoa.

Phó Vân Hành rũ hàng mi nhìn người trước mặt, mũi lại lần nữa bị mùi hương tỏa ra từ người cô xâm chiếm.

Không giống với mùi nước hoa ngửi được lúc trước, mùi hương anh ngửi được lúc này phần lớn là mùi dầu gội và sữa tắm của cô, hình như là mùi hoa diên vỹ.

Miêu tả vừa đúng dáng vẻ tươi đẹp và đáng yêu lúc này của cô.

"Vân Bảo?" Bác Mộ Trì nói xong một lúc vẫn chưa nghe thấy tiếng anh trả lời.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng của anh.

Anh có một đôi mắt đẹp ngay từ khi mới sinh, đôi mắt đen trắng rõ ràng, vừa đen nhánh vừa sáng ngời như chứa đựng cả dải ngân hà.

Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm, không thể không khen một câu: "Vân Bảo ơi, đôi mắt của anh đẹp ghê đó."

"..."

Phó Vân Hành hoàn hồn, nhìn gương mặt trắng nõn và mịn màng của cô rồi lên tiếng đáp lại.

Anh hơi khom người xuống nhìn mái tóc đã khô một nửa của cô: "Sao không sấy khô tóc luôn?"

"Phiền lắm." Bác Mộ Trì là một người rất ghét sấy tóc, nếu không phải vì đẹp thì có lẽ cô đã cắt tóc từ lâu rồi.

Phó Vân Hành không nói nên lời, nhỏ giọng bảo: "Hay anh nhờ dì Trì lên sấy cho em nhé?"

Bác Mộ Trì ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói - hay là anh sấy giúp em đi, nhưng ngẫm lại thì thấy như thế quá bạo dạn, không thích hợp lắm. Thế là cô nuốt những lời đã đến miệng vào, lắc đầu từ chối: "Đợi lát nữa em sấy thêm một chút là được."

Phó Vân Hành "ừm" một tiếng, nói: "Vậy anh về trước đây."

Anh dừng lại một chút, nói nhỏ: "Lần sau sẽ dán lại cho em."

Bác Mộ Trì ngơ ra một lát, rồi mới nghĩ ra anh đang nói chuyện dán kính cho di động. Cô nhướng mày, cười xán lạn: "Lần tới là khi nào?"

"..." Phó Vân Hành liếc cô: "Mấy ngày nay anh phải đi làm."

Công việc của anh được sắp xếp gần như chật kín.

Bác Mộ Trì "à" một cách tiếc nuối: "Vậy thì phải chờ tới khi em về rồi tìm anh."

"Về?" Phó Vân Hành nhìn cô: "Phải về đoàn à?"

"Không phải." Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật: "Anh quên rồi hả? Bộ phim mới do chị Tinh Tinh phụ trách sắp khai máy, em phải qua đó làm huấn luyện viên vài ngày."

Nói là huấn luyện viên, chứ thật ra là qua chơi vài hôm.

Đương nhiên, Phó Vân Hành không quên, chỉ là anh không biết đã đến thời điểm bắt đầu quay.

Anh yên lặng một lúc, gật đầu nói: "Anh biết rồi, đi mấy ngày?"

Bác Mộ Trì: "Không biết, có lẽ là một tuần, cũng có thể là lâu hơn."

Cô phải đến xem sân trượt tuyết gần đoàn phim như thế nào. Nếu không được tốt thì có lẽ cô ở mấy ngày là đi, còn nếu sân trượt tuyết gần đoàn phim không tệ thì chắc là cô sẽ ở khá lâu.

GẦN THÊM MỘT CHÚT - THỜI TINH THẢONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ