Thật ra đông chí là lúc tuyết rơi lả tả, nhưng tiếc là đông chí năm nay ở Thành Bắc lại không có tuyết.
Bác Mộ Trì tùy ý để anh dắt mình lên xe, sau đó cài dây an toàn cho cô, "Đi đâu ngắm tuyết ạ?" Nói xong, cô lại bổ sung một câu, "Là tự nhiên sao?"
Phó Vân Hành rũ mi nhìn cô, "Phải."
Anh vô cùng kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: "Muốn đi không?"
Đôi mắt Bác Mộ Trì cong cong, "Tất nhiên là muốn."
Chỉ cần là nơi mà Phó Vân Hành muốn dắt cô đi, thì dù là đi ngắm tuyết hay ngắm mưa, cô cũng sẵn sàng đi.
Hai người rời khỏi căn cứ huấn luyện, Phó Vân Hành chở cô lên đường cao tốc.
Sợ cô thấy chán, Phó Vân Hành chỉ ra sau, "Đằng sau có đồ ăn vặt đấy, có cả cơm nắm, đói bụng thì ăn nhé."
Bác Mộ Trì sửng sốt, nhướng mày nói: "Nhà người ta có nàng tiên ốc, còn nhà chúng ta có chàng tiên ốc à?"
Cô nén cười, "Sao anh làm cả cơm nắm thế?"
Phó Vân Hành trả lời vô cùng chân thành, "Sợ em đói."
"..."
Bác Mộ Trì nghiêng người lấy hai cái túi từ hàng ghế sau lên, một trong số đó là túi giữ nhiệt.
Cô mở ra thì thấy, bên trong là hai cái hộp giữ nhiệt, hộp giữ nhiệt được dùng để đựng cơm nắm mà Phó Vân Hành nói. Còn một túi khác thì đựng toàn những món ăn vặt và trái cây mà cô được ăn và thích ăn, còn có nước khoáng.
Phó Vân Hành luôn là người làm việc suy xét chu đáo, dù chỉ đi du lịch nửa ngày cũng như thế.
Bác Mộ Trì xem rồi quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Vân Bảo, anh như thế làm em thấy tự ti lắm."
"Sao cơ?" Phó Vân Hành bớt thời giờ liếc nhìn cô một cái.
Bác Mộ Trì vừa bóc vỏ một viên kẹo bỏ vào miệng, vừa lẩm bẩm không rõ ràng: "Là vì anh quá hoàn hảo, so ra thì em không săn sóc và tỉ mỉ được như thế."
Phó Vân Hành nhìn chằm chằm vào đoạn đường phía trước, vẻ mặt không đổi, "Nhà chúng ta không thiếu người biết cần cù săn sóc."
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh cũng không cần tìm cô bạn gái biết cần cù quan tâm."
"À." Bác Mộ Trì nghe, khóe môi nhếch lên cao, "Vậy anh cần kiểu bạn gái thế nào?"
Phó Vân Hành nở nụ cười, liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng, "Như em đấy."
Nháy mắt, Bác Mộ Trì càng vui vẻ.
Cô lại bóc giấy gói kẹo ra, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Hành, "Ăn kẹo không?"
Môi Phó Vân Hành khẽ nhếch.
Bác Mộ Trì đưa tay, nhét viên kẹo đã được bóc vỏ sẵn vào miệng anh.
Bởi vì anh đang lái xe nên Bác Mộ Trì không dám làm phiền nhiều, thế là làm gì cũng muốn nhanh chóng. Ngón tay của cô không tự giác duỗi sâu vào trong hơn, chạm vào hàm răng của anh. Đầu lưỡi mềm ấm của anh cũng đảo qua đầu ngón tay của cô.

BẠN ĐANG ĐỌC
GẦN THÊM MỘT CHÚT - THỜI TINH THẢO
Romance❄️Tác giả:Thời Tinh Thảo ❄️Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Thi đấu (Bác sĩ x Vận động viên), Thanh mai trúc mã, Con cưng của trời, Góc nhìn nữ chính, Song khiết. ❄️Trạng thái:78 chương +NT ❄️Hệ liệt: Ba mẹ nữ chính là NVC tro...