Chương 1: Trăng đêm nay thật đẹp

822 25 6
                                    

Ngày cuối cùng của tuổi 24, cũng là lần cuối cùng Cố Ngụy nộp luận văn tốt nghiệp.

Buổi tối, Trần Vũ lấy lí do ăn mừng, sốt sắng kéo Cố Ngụy ra sân vận động của trường để xem một trận thi đấu bóng đá. Tính cách ồn ào của cậu ấy được thể hiện rõ ngay từ khi trận đấu bắt đầu.

Cố lên hò hét không ngừng, vừa xem vừa thao thao bất tuyệt khen người này rồi lại mắng người kia, nhìn thấy đội bên khoa của mình đá thua, tức giận đến mức chỉ muốn xông ngay vào sân đá hộ.

Sau khi xem xong, Trần Vũ còn chưa hết hào hứng, hưng phấn kéo Cố Ngụy hồi tưởng lại  trận đấu vừa rồi, phân tích triệt để toàn bộ chiến lược phòng thủ.

Bất luận cậu làm cái gì, Cố Ngụy cũng chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thì đưa ra vài câu trả lời vào những thời điểm mà cậu mong muốn.

Đợi đến lúc trăng tròn lên cao, trên sân vận động chỉ còn lại lác đác mấy người, Trần Vũ mới kết thúc bài phân tích, cậu giơ tay nhìn đồng hồ, hô to vỗ vỗ lên đầu mình, "Đã muộn thế này rồi, đi thôi, chúng ta về kí túc xá lắp mô hình."

Nói xong vừa bận rộn thu dọn đồ đạc, vừa vô thức muốn quay sang trêu chọc Cố Ngụy, nhưng người sau lại đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng vòng qua chỗ khác.

Không có cái khoác vai giống như tưởng tượng, Trần Vũ ngây người, đợi đến khi cậu phản ứng lại, mới phát hiện Cố Ngụy đang đứng trước lan can khán đài, anh đưa lưng về phía cậu, một tay chống lên lan can, ngẩng đầu im lặng nhìn trăng.

Nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Ngụy, Trần Vũ hất cái ba lô nặng trịch của mình lên vai, vô tư cười hì hì nói: "Sở thích ngắm trăng của cậu từ bé đến lớn chẳng có gì thay đổi, còn nhìn nữa cậu sẽ biến thành mặt trăng đấy."

Nếu là trước đây, Cố Ngụy khẳng định sẽ cãi nhau với cậu, đợi bao giờ cãi mệt thì ngoan ngoãn theo cậu về nhà.

Nhưng lần này, Cố Ngụy lại không phụ họa. Người đi xem trên cơ bản đều đã về hết, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có mấy con ve là vẫn đang miệt mài ca hát.

Cố Ngụy cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Trần Vũ, trăng đêm nay thật đẹp."

Một câu nói không đầu không cuối, đã phá vỡ sự bình tĩnh giữa hai người, đồng thời cũng thể hiện ra những suy nghĩ trong lòng Cố Ngụy.

Trần Vũ, trăng đêm nay thật đẹp.

Trần Vũ, tôi yêu cậu.

Trần Vũ, trả lời tôi đi.

Cố Ngụy biết Trần Vũ hiểu được ý nghĩa bên trong, bởi vì vào cái năm mà câu nói này viral nhất, chính cậu là người chạy đến nói với Cố Ngụy.

Hôm nay, anh lại mượn dùng câu nói này lần cuối cùng bày tỏ tình cảm của mình với Trần Vũ, cho dù biết sẽ thất bại, anh cũng muốn thử lại một lần.

Không giống như mấy lần trước, lần này, Cố Ngụy cuối cùng đã có thể cảm nhận được sự dịch chuyển của thời gian sau tỏ tình, một giây, hai giây, ba giây...đợi đến khi anh đếm đến giây thứ ba mươi ba, anh vẫn không đợi được bất cứ một câu trả lời nào từ Trần Vũ.

[VCCT] Không phải hàng xómNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ