"Qua bên đó xem sao, vừa rồi tôi nghe thấy có giọng nói."
"Gâu, gâu..."
"Chó sủa rồi, mau lên..."
Chính là mấy tiếng này đã cứu được cái mạng nhỏ của Cố Ngụy, đối phương có thể vì sợ bị bắt cho nên đã vội vàng thoát khỏi hiện trường, bỏ lại mình anh vẫn còn ngồi ngây ra đất, sợ quá quên luôn cả việc bỏ chạy.
Tận cho đến lúc có mấy chú cảnh sát chạy đến hiện trường, mới kéo được anh quay trở về hiện thực.
Cứ như vậy, Cố Ngụy trở thành người duy nhất từng nhìn thấy khuôn mặt thật sự của kẻ sát nhân, anh được các chú cảnh sát đưa trở về đồn, sau khi đến nơi Cố Ngụy mới phát hiện trên quần áo anh có dính một vệt máu lớn, nhưng Cố Ngụy căn bản không bị thương, vậy vết máu này là của ai không cần nghĩ cũng biết.
Ban đầu, anh còn không biết tại sao các chú cảnh sát lại coi trọng như vậy, họ ghi chép, lấy mẫu, vẽ phác họa chân dung nghi phạm...mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, giống như chỉ sợ bỏ sót điều gì.
Đáng tiếc, khi đó xung quanh quá tối, Cố Ngụy không nhìn rõ được hình dạng người kia, chỉ nhớ mãi không quên đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn như rắn độc.
Đợi đến khi mọi thủ tục hoàn tất, thì đã là là nửa đêm.
Cũng lúc này, ba mẹ anh mới vội vàng chạy đến, các chú cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, mời ba mẹ anh vào phòng nghỉ để nói rõ sự tình.
Lúc này, ba người nhà họ Cố mới biết, người mà Cố Ngụy vừa gặp, rất có khả năng chính là nghi phạm đã gây ra ba vụ thảm án diệt môn trong mấy tháng gần đây. Rất rõ ràng, đêm hôm nay hắn lại tiếp tục ra tay, lúc bỏ chạy vô tình bị đội cảnh sát tuần tra phát hiện, họ còn mang theo cả chó cảnh sát, cho nên hắn mới lựa chọn chạy vào trong con hẻm nhỏ.
Mấy vụ án diệt môn năm đó báo chí cũng đăng, ba mẹ Cố Ngụy sao có thể không biết, nghe xong chú cảnh sát già mô tả, hai vợ chồng sợ đến toát mồ hôi, Trần Tiểu Nguyệt ôm chặt Cố Ngụy không dám buông tay, thật sự rất khó tưởng tượng, nếu lúc đó cảnh sát không kịp thời chạy đến, thì Cố Ngụy sẽ như thế nào, ý nghĩ suýt chút nữa thì mất con trai đã khiến hai vợ chồng không thể yên tâm trong một thời gian dài.
Cố Ngụy tính cách vô tư, mặc dù vẫn cảm thấy đôi mắt đó rất đáng sợ, nhưng bây giờ ba mẹ và cảnh sát đều ở bên, anh chỉ sợ một lát rồi cũng không còn lo lắng nữa.
Trần Vũ người vốn dĩ đang đợi Cố Ngụy ở trường, sau khi phát hiện cậu thế nào cũng không liên lạc được với anh, gấp như con kiến bò trên chảo nóng, hết hỏi bạn học lại tìm phụ huynh, mới ở trong điện thoại được biết chú Cố và dì Cố đang đến đồn cảnh sát đón người.
Cậu không nói hai lời, chỉ hỏi rõ là đồn cảnh sát nào rồi vội vàng đạp xe chạy đến, đợi cậu đến được nơi, nhìn thấy chính là ba mẹ Cố Ngụy một mặt lo lắng, còn Cố Ngụy thì...đang ở trong phòng nghỉ ngủ say sưa.
Đến chú cảnh sát già trực ban cũng nói, đứa trẻ này thật vô tư.
Sau khi trở về nhà, cả nhà Cố Ngụy bận trên bận dưới, ba mẹ và Trần Vũ bận rộn kiểm tra xem Cố Ngụy có bị thương ở đâu không còn Cố Ngụy thì bận an ủi cảm xúc của họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿