Kể từ sau khi biết cuộc tấn công bằng súng trong Cục công an thành phố không phải là vô tình, Trần Vũ đã mang theo hai mươi vạn phần cảnh giác.
Mục tiêu của sát thủ nhắm thẳng vào Cố Ngụy, thậm chí còn không ngại một mình xông vào Cục công an, cái kiểu hành động bất chấp hậu quả đó, khiến Trần Vũ sản sinh lo lắng cùng phẫn nộ tột cùng.
Cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, Trần Vũ đã đưa ra quyết định, bất luận sau này Cố Ngụy yêu ai, bất luận tương lai của Cố Ngụy có liên quan đến mình hay không, cậu chỉ cần Cố Ngụy tốt là được.
Cậu không muốn nhìn thấy nước mắt Cố Ngụy, không muốn nhìn thấy Cố Ngụy nghẹn ngào, càng không muốn Cố Ngụy bị tổn thương.
Cho dù không biết cuộc sống của mình tương lai sẽ như thế nào, nhưng Trần Vũ biết rất rõ, cậu sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ Cố Ngụy, bất luận Cố Ngụy lựa chọn ở cùng ai, cậu cũng sẽ không thay đổi phần bảo vệ này.
Cậu nói rõ tình huống của mình và Cố Ngụy với đội trưởng, nhận được nhiệm vụ bảo vệ Cố Ngụy, điều này có nghĩa là, cho đến khi vụ án này được phá, công việc quan trọng nhất của cậu đều lấy sự an toàn của Cố Ngụy làm nhân tố cân nhắc hàng đầu, nhất quán với quyết tâm của mình, cũng có thể khiến cho phần bảo vệ này càng ổn thỏa hơn.
"Cố Ngụy, chuyện tiếp theo tôi chuẩn bị nói, mặc dù vẫn chưa thể xác định 100%, nhưng tôi hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý." Trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng Trương và 'Bao Công mặt đen' đều có mặt, đội trưởng Từ nói rõ cho Cố Ngụy biết toàn bộ câu chuyện của vụ án lần này.
Thời điểm ở trong xe, Trần Vũ đã nói trước với anh một số tình tiết của vụ án, triệt để phá vỡ toàn bộ nhận thức của anh đối với vụ án này.
Lúc ấy cả người Cố Ngụy đều ngây ngẩn, Trần Vũ kịp thời ôm lấy bả vai anh, mượn hành động này truyền cho anh sức mạnh và sự an ủi, "Không cần sợ, hắn tới gần không được cậu đâu."
Có Trần Vũ ở bên, Cố Ngụy đương nhiên không cần lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng việc tự nhiên bị người ta treo vào danh sách ám sát, cũng khiến cho anh và tất cả mọi người cảm thấy nghi hoặc, tất cả suy nghĩ đều bị chặn ở trong sương, anh giống như người mù đi trong bóng tối, không biết nguy hiểm sẽ đột nhiên chui ra bất cứ lúc nào, cảm giác đó thực sự khó chịu.
Nghi hoặc kèm theo phẫn nộ, hai người chạy thẳng đến văn phòng cục trưởng, Cố Ngụy nghe đội trưởng Từ nói xong liền truy vấn nói, "Đã tra được thân phận của người bị bắn chết đêm qua chưa?"
Cục trưởng Trương đem laptop của mình đẩy tới trước mặt Cố Ngụy, chỉ vào ảnh chụp bên trên nói: "Không tra được, là một người không có thân phận, cũng không có lịch sử phạm tội, cho nên không có tư liệu của hắn trong database của cục cảnh sát, hai khẩu súng, một khẩu là của vị cảnh sát hình sự bị hắn giết chết, khẩu bắn bị thương Lương Húc hẳn là đến từ chợ đen, không tra ra được nguồn gốc xuất xứ."
Nghe vậy, đội trưởng Từ hít một hơi, lợi hại như anh ta, cũng không thể không thừa nhận hiện thực này: "Cố Ngụy, manh mối bên ngoài đều đã đứt rồi, chúng tôi đang chờ kết quả giải phẫu của bộ phận pháp y."
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿