Ánh mắt Lâm Uyển tràn đầy mong đợi, ánh mắt ấy quá sáng, lại một lần đốt cháy trái tim đã thủng lỗ chỗ của anh.
Lâm Uyển thấy anh không trả lời, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, buột miệng nói một câu, "Anh yên tâm, khoảng thời gian này, em sẽ không gây thêm bất cứ phiền toái gì cho anh nữa."
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cố Ngụy vẫn là nghiêm túc nói với cô: "Tình yêu rất quý giá, đừng lãng phí nó trên người một người không yêu mình, em có biết không?"
Lâm Uyển không nói gì nữa, chỉ cúi đầu đá đá mấy hòn sỏi, sau khi đến cửa kí túc xá, cô cẩn thận cởi bỏ chiếc áo khoác đã giữ ấm cho mình, trả lại cho Cố Ngụy.
Tiễn xong Lâm Uyển, Cố Ngụy một mình đi bộ về kí túc xá, tối nay lại là một đêm trăng tròn, gió lạnh thổi lên người anh, đem chiếc áo gió trên tay thổi bay phần phật.
"Hôm nay, ánh mắt anh nhìn em, rất buồn."
"Tình yêu rất quý giá, đừng lãng phí nó trên người một người không yêu mình."
Cuộc trò chuyện với Lâm Uyển lại một lần nữa vang lên trong đầu, nhìn bó hoa hồng rực rỡ trong tay, Cố Ngụy cười khổ một tiếng.
Phải rồi, bản thân đã tuyệt vọng như vậy, sao có thể nhẫn tâm để một người thích mình giẫm lên vết xe đổ.
Cố Ngụy cầm hoa trở về kí túc xá, mặc dù sinh viên tốt nghiệp đều sẽ phải rời trường, nhưng ở lại một hai đêm vẫn là có thể.
Anh đang định lấy chìa khóa mở cửa, chưa kịp cắm vào thì đã đụng phải Trần Vũ vừa bất ngờ lao ra, cậu ấy suýt chút nữa thì va vào anh, miệng hình như còn đang lẩm bẩm: "Đêm hôm rồi, còn không..."
Giọng nói đột nhiên dừng lại, bởi vì Trần Vũ đã nhìn thấy người mà cậu đang tìm, tầm mắt cũng rất tự nhiên rơi lên trên bó hoa.
Hoa hồng, tình yêu nồng cháy.
Giờ này phút này được Cố Ngụy cầm trong tay, Trần Vũ cảm thấy cực kì chói mắt.
Hai người cứ như vậy đứng ở cửa nhìn nhau, một lúc sau, vẫn là Cố Ngụy gạt người đi vào, vừa đi vừa nói: "Không phải cậu nói ngày mai còn phải huấn luyện sao? Sao còn chưa ngủ?"
Một câu nói kéo lại thần trí của Trần Vũ, sau khi đóng cửa, Cố Ngụy đã đem bó hoa chói mắt kia đặt ở trên bàn, còn đang cẩn thận gỡ bỏ giấy gói, trông có vẻ là muốn cắm hoa.
"Nghe nói hôm nay có người tỏ tình với cậu?" Trần Vũ cầm cốc nhấp một ngụm nước, giả vờ lơ đãng hỏi.
"Ừ." Cố Ngụy không nhìn cậu, lúc này, anh đang nghĩ hiện trường có nhiều người như vậy, chắc là sẽ có một số tin tức truyền ra, nhưng kết quả hẳn là không có ảnh hưởng gì.
Trong lúc nghĩ, anh đã lấy ra một cái lọ hoa, bắt đầu xử lý hoa hồng.
"Còn nghe nói cậu đã kéo người bỏ chạy, sau đó thì sao? Đã hết FA chưa?" Hỏi đến chỗ then chốt, Trần Vũ cũng không muốn giả vờ nữa, cậu nhìn chằm chằm vào cái lưng Cố Ngụy, im lặng đợi người trả lời.
Đáng tiếc Cố Ngụy đang quay lưng về phía cậu lại chẳng biết gì, vẫn ở đó cắt cắt tỉa tỉa, chỉ là đang nghĩ lát nữa nên đổ vào bình bao nhiêu nước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿