Ba người nhà họ Cố lập tức bày ra ba biểu cảm khác nhau.
Không đợi Cố Ngụy và Trần Tiểu Nguyệt kịp phản ứng, Cố Minh là người đứng dậy trước, ông nhiệt tình chào hỏi Trần Vũ: "Tiểu tử thối, cuối cùng con cũng chịu về rồi, mau vào trong đi, đã ăn sáng chưa, có muốn ăn cùng cả nhà chú luôn không?"
Trần Vũ cũng không hề tỏ ra khách khí, cậu sờ sờ bụng nói: "Vẫn chưa ạ, chú hai thím hai con không ở nhà, con vừa về liền chạy đến đây luôn."
"Ha ha chứ không phải vì con thèm đồ ăn của dì à, mau, vào ăn cơm trước rồi lát nữa chúng ta cùng uống một..."
"Lão Cố!"
Một tiếng quát của Trần Tiểu Nguyệt trực tiếp khiến cho Cố Minh đang hào hứng bừng bừng lập tức im re. Bà gạt tay Cố Minh ra, đẩy Trần Vũ ngồi xuống bên bàn: "Tiểu Ngụy, con vào trong bếp lấy thêm một bộ bát đũa."
Lúc này Cố Ngụy đang nhìn người đến phát ngơ mới tỉnh táo lại: "Vâng."
Đặt bát đũa xuống trước mặt Trần Vũ, Cố Ngụy vẫn là không nhịn được hỏi một câu: "Sao cậu lại về nhanh như vậy?"
"Về để còn tiễn cậu chứ, châu Phi xa như vậy." Trần Vũ nói rất tự nhiên, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng cả Cố Ngụy và Trần Tiểu Nguyệt đều có chút sửng sốt.
Người lo lắng nhất đương nhiên vẫn là Cố Ngụy: "Cậu không phải còn phải thi sao?"
"Mấy nội dung thi đó, đều đã được kiểm tra trong đợt tập huấn rồi, không thi cũng không sao." Cùng lắm thì thi lại, đương nhiên, câu cuối cùng Trần Vũ chỉ dám nói nói trong lòng.
Trần Vũ nói thì nhẹ nhàng, nhưng Cố Ngụy học cùng một trường với cậu, sao lại không biết học viện cảnh sát nghiêm khắc thế nào, huống hồ là với nghiên cứu sinh, tuyệt đối không thể nói hoãn là hoãn. Sự nghiệp học hành của Trần Vũ trước giờ vẫn luôn tươi sáng, nếu như bây giờ đột nhiên xuất hiện thi lại, ảnh hưởng tuyệt đối không nhỏ.
Cố Ngụy càng nghĩ chân mày lại càng nhíu chặt, cái tên Trần Vũ này lúc nào rồi mà còn không biết phân biệt nặng nhẹ, đang định đuổi cậu quay trở lại trường thi thì một giây sau đã bị Trần Tiểu Nguyệt ấn xuống, "Tiểu Vũ, ăn nhiều một chút đi, buổi trưa, dì sẽ làm món gà xé mà hai đứa thích nhất."
"Đúng đúng đúng, khó khăn lắm mới được về nhà, hôm nay nhà chúng ta ăn thịt, buổi tối còn có thể cùng chú hai thím hai con liên hoan gì đó."
"Dạ, con cảm ơn chú dì." Cố Ngụy nhìn cậu ăn mà một mặt thỏa mãn, đồ ăn trong bát cứ vơi rồi lại đầy, liền biết cho dù mình có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể thở dài một tiếng, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
"Ba mẹ, ba mẹ vẫn nhớ ai mới là con trai ruột của hai người chứ?" Sau khi nhìn thấy mẹ mình gắp nốt cho Trần Vũ cái bánh bao đậu cuối cùng, Cố Ngụy giả vờ hờn dỗi nói.
"Hả, cậu cũng muốn ăn bánh bao đậu? Đây đây đây, tôi còn một cái vẫn chưa ăn đâu." Trần Vũ vừa nói vừa gắp một cái bánh bao bỏ vào trong bát Cố Ngụy, còn mình thì quay sang tấn công cháo hải sản.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿