Đứng dựa vào cửa, Trần Vũ cảm nhận được hốc mắt mình hơi ươn ướt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gò má, lặng lẽ rơi xuống đáy lòng.
Cậu không biết mình bị làm sao, là cảm thấy may mắn? May mắn vì Cố Ngụy không coi mình như người ngoài, may mắn vì mình và Cố Ngụy vẫn còn là huynh đệ.
Nhưng nếu cảm thấy may mắn, tại sao cậu lại đau lòng như vậy khi nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhõm của Cố Ngụy?
Khi những giọt lệ chuẩn bị trào ra khỏi hốc mắt, cậu chỉ có thể ngẩng đầu giống như hồi nhỏ, ngu ngốc thử kìm nén cảm xúc, còn không ngừng an ủi bản thân.
Làm tốt lắm, Trần Vũ, mày vĩnh viễn sẽ không mất đi Cố Ngụy, lo lắng cái gì, hai gia đình không phải chính là sự tồn tại mà mày vẫn luôn muốn bảo vệ sao?
Cố Ngụy là người nhà mày, giống như chú Cố và dì Cố, cậu ấy sẽ tiếp tục ở bên cạnh mày, quan tâm mày, mày còn lo lắng cái gì? Không cần lo lắng, không cần lo lắng.
Tối hôm đó, để xoa dịu trái tim bồn chồn bất an không thể giải thích, Trần Vũ đã chạy đến quán bar do bạn mình Giang Đào làm chủ uống rượu cả đêm, bartender rót rượu cho cậu ban đầu còn tươi cười đến cuối cùng thì mặt xanh như tàu lá chuối, lập tức gọi điện thoại báo cho ông chủ, người này uống rượu như uống nước, nhỡ chẳng may có mệnh hệ gì thì ai là người chịu trách nhiệm.
Giang Đào đi tới chỉ cần nhìn qua một cái là đã kinh ngạc nhướng mày, thằng nhóc này đã bao nhiêu năm rồi không say, đừng có mà uống cạn quán bar của cậu.
Giang Đào nhanh chóng nhờ người đỡ Trần Vũ đến một góc yên tĩnh, sau đó ngồi xuống rót cho cậu một cốc nước ấm.
"Quán bar của tôi không có thuốc tỉnh rượu đâu, cậu tém tém lại đi, sắp làm cảnh sát rồi, đừng có để xảy ra chuyện gì rồi ảnh hưởng."
Trần Vũ chẳng thèm để ý đến cốc nước ấm của Giang Đào, quay sang với lấy lon bia bên cạnh, Giang Đào nhìn bộ dáng thất thần này của cậu, không khỏi trêu chọc một câu: "Sao thế? Lại thất tình? Mối tình đầu đã qua lâu như vậy rồi, cần gì phải phản ứng lớn như vậy?"
Trần Vũ đã uống hết lon bia, nghe xong những lời này không trả lời mà chỉ lạnh mặt cho bóp lon bia bẹp rúm, dọa Giang Đào không dám thở mạnh.
Giang Đào nghĩ, mình vẫn nên tìm người đến lôi con ma men này về, vô thức rút điện thoại gọi cho Cố Ngụy, việc Cố Ngụy có thể trị được Trần Vũ, là bí mật sớm đã công khai trong nhóm bạn bè.
Ai biết, điện thoại di động vừa được rút ra, đã bị Trần Vũ nhanh mắt nhanh tay cắt ngang cuộc gọi vẫn chưa kịp thực hiện. Nhìn màn hình điện thoại đen sì, Giang Đào một phen cạn lời, nhưng vẫn có thể nhận ra có điều gì đó không ổn, "Tôi nói này, người anh em, cậu thế này không phải là tự hành hạ mình sao, cái gì cũng không nói, còn không chịu về nhà, huynh đệ tôi muốn giúp cậu cũng không giúp được. Nếu cậu đã đến quán bar của tôi rồi, thì cứ trút hết tâm sự, để cho Gia Cát Lượng tình trường này còn cố vấn giúp cậu một phen."
Trần Vũ rũ mắt, mở thêm một lon bia nữa uống một ngụm lớn, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu sẽ xử lý thế nào, nếu được tỏ tình?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿