"Bạn học Trần Vũ, đây là vị trí đặc biệt mà thầy dành riêng cho em." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Vũ, giáo sư nhanh chóng đứng dậy kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.
Sau một hồi nói chuyện, Trần Vũ cuối cùng cũng được lĩnh ngộ năng lực xã giao siêu phàm của cấp bậc giáo sư, bây giờ thì cậu đã hiểu tại sao giáo sư có thể xây dựng ra một đoàn đội trong thời gian ngắn như vậy.
Đồ ăn khô mà Trần Vũ cầm theo cũng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, phần lớn ở đây đều là sinh viên, là chuyên gia số một trong lĩnh vực ăn chơi nhảy múa.
Hơn nửa năm ở lại châu Phi, phần lớn lương thực mà họ mang theo đã hết sạch, bây giờ nhìn thấy đặc sản quê nhà, con sâu háu ăn trong bụng cuối cùng cũng bị dụ ra, nhất là Tiểu Lưu và Trương Kỳ, suýt chút nữa thì chảy nước miếng.
"Các em ăn trước đi, nhưng đừng ăn no quá, bằng không lát nữa ngồi xe sẽ không thoải mái." Người lên tiếng nhắc nhở là giáo sư.
Có thể nhìn ra, hơn nửa năm qua, ông cũng khá chăm sóc cho các học sinh của mình, nội bộ đoàn đội không hề tồn tại vấn đề mâu thuẫn.Lúc này, hai sinh viên trẻ tuổi nhất là Tiểu Lưu và Trương Kỳ đã không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn, họ ăn một cách ngấu nghiến, phong thái hoàn toàn tương phản với một Cố Ngụy vẫn luôn nhai kĩ nuốt chậm. Bản thân giáo sư đang rót nước cũng cảm thấy chỉ có mình Cố Ngụy bớt lo, đương nhiên, nếu không tính cả bạn học Trần Vũ nãy giờ vẫn đang trầm ngâm quan sát Cố Ngụy.
Không biết tại sao, từ lúc vào cửa đến giờ, ông vẫn luôn cảm thấy bạn học Trần Vũ có chút mất tập trung, cứ cách mấy giây cậu lại nhíu mày quay sang nhìn Cố Ngụy.
Sợ là giữa hai người có chút mâu thuẫn, ý nghĩ này khiến cho giáo sư không khỏi băn khoăn.
Ông không muốn trên đường lại xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù là vấn đề cảm xúc. Thế là khi mọi người vẫn đang tập trung ăn uống, tập trung nhìn nhau, thì giáo sư lại đột nhiên vỗ tay, ông hắng hắng giọng nói: "Các em học sinh, hôm nay chúng ta có thể về nước, tất cả là nhờ vào sự giúp đỡ của bạn học Trần Vũ. Vậy thầy trò mình cũng nên kính người ta một ly chứ nhỉ?"
Lời đã nói đến đây, cho dù là những người không giỏi xã giao nhất thì cũng biết phải xử lý thế nào. Tất cả đồng loạt nâng cốc, lấy nước thay rượu, lần lượt cụng ly với Trần Vũ.
"Nào, bạn học Trần Vũ, thầy xin kính em một ly trước." Giáo sư rõ ràng là cao thủ bàn nhậu, sau khi nói mấy lời khách sáo, không đợi Trần Vũ trả lời, ông đã tự mình nâng cốc uống cạn.
Trần Vũ có chút bối rối, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể uống cạn theo ông.
"Tôi nữa tôi nữa, tiền bối, cảm ơn tiền bối vì đã đến đây, tôi cũng xin kính anh một ly." Tiếp theo là Trương Kỳ hoạt bát.
"Bạn học Trần Vũ, cảm ơn cậu."
"Đúng, cảm ơn cậu."
Cả Cố Ngụy và Trần Vũ đều không thể tưởng tượng ra sẽ xuất hiện loại tình huống này. Nhưng Cố Ngụy không lo, đừng nói bây giờ họ uống là nước, cho dù là rượu, với tửu lượng của Trần Vũ, tất cả những người ở đây đều không phải đối thủ của cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿