Hoảng loạn cực lớn trong lòng khiến cậu không kịp suy nghĩ, cậu siết chặt lấy cánh tay Cố Ngụy, mặc dù cậu không biết mình muốn làm gì, nhưng phản ứng đầu tiên chính là giữ chặt Cố Ngụy, giữ chặt không để cho Cố Ngụy rời đi.
Cố Ngụy không cần cậu nữa, cậu phải làm thế nào bây giờ?
Mà Cố Ngụy lúc này cũng đã nhìn ra sự bất thường của Trần Vũ, sắc mặt cậu quá khó coi, trong mắt toàn là tơ máu, vừa u ám lại vừa đáng sợ, Cố Ngụy thậm chí còn cho rằng, một giây tiếp theo Trần Vũ sẽ nổi điên.
Anh đột nhiên có chút lo lắng, nhưng còn chưa kịp làm ra chuẩn bị thì đã bị người ôm chặt vào lòng, bên tai truyền đến một giọng nói khẩn thiết: "Không được, Cố Ngụy, chúng ta không phải bạn, chúng ta là người nhà, vĩnh viễn là người nhà."
Cảm giác sợ hãi đã sắp triệt để nuốt chửng Trần Vũ, cậu vô thức ôm Cố Ngụy chặt hơn, chỉ sợ người này sẽ đột ngột biến mất.
Đúng vậy, đối với Trần Vũ mà nói, Cố Ngụy vẫn luôn là người nhà, là người nhà còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
Cậu không cầu hai người có thể quay trở về quá khứ, chỉ cần Cố Ngụy đừng đi quá xa, chỉ cần Cố Ngụy sẽ trở về đoàn tụ với mình, chỉ cần Cố Ngụy không cắt đứt liên lạc với mình là được.
Một cái ôm quá bất ngờ khiến cho Cố Ngụy có chút giật mình, lại nghe thấy lời cầu xin gần như mê sảng của Trần Vũ, lúc này Cố Ngụy mới biết, thì ra chấp niệm đối với gia đình của cậu ấy lại sâu sắc như vậy.
Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao Trần Vũ lại không đáp trả mình, tại sao cậu ấy lại cứ muốn đưa mối quan hệ của hai người quay trở về trạng thái trước đây, bởi vì trong mắt Trần Vũ, Cố Ngụy anh, chính là người nhà!
Đối với một người đã từng mất đi gia đình như Trần Vũ mà nói, nỗi đau sâu nhất trong lòng có lẽ chính là người nhà rời đi. Và bây giờ, người nhà là anh sắp rút khỏi hàng ngũ gia đình, cho nên Trần Vũ mới tỏ ra thất thái như vậy, đúng không?
Có lẽ trong quan niệm của Trần Vũ, một gia đình hoàn chỉnh không phải chỉ có người nhà, mà còn cần một người phụ nữ cùng một em bé thật là đáng yêu.
Cho nên, cậu ấy sẽ đối xử với Cố Ngụy rất tốt, bởi vì Cố Ngụy chính là người nhà, giống như anh trai đối với em trai, nhưng cậu sẽ không bao giờ đặt Cố Ngụy vào vị trí người yêu, bởi vì trong ý thức của Trần Vũ, vị trí người yêu từ đầu đến cuối chỉ thuộc về con gái.
Thì ra là như vậy sao?
Thì ra đây mới chính là nguyên nhân khiến cho cậu ấy không muốn đối diện với mình?
Cố Ngụy cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, đây không phải là lỗi của mình, càng không phải lỗi của Trần Vũ, chỉ là ngay từ khi bắt đầu sinh mệnh, Cố Ngụy và Trần Vũ đã được định sẵn hữu duyên vô phận.
Quá bất lực, Cố Ngụy không khỏi thầm thở dài một tiếng, vì chính mình, cũng vì cả Trần Vũ.
Đồng thời anh cũng thở phào nhẹ nhõm, Trần Vũ coi anh như người nhà cũng tốt, chí ít, mọi người đều không cần giả vờ, ai cũng có thể thoải mái một chút tiếp tục cuộc sống cá nhân.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
FanfictionKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿