"Cố Ngụy, cậu không sao chứ?" Một giọng nói yếu ớt truyền vào trong tai Cố Ngụy, lúc này anh mới phát hiện, Lương Húc ở trong lòng mình sớm đã đau đến toát mồ hôi, sắc mặt anh ta rất tái, vết thương đang bịt vẫn đang chảy máu ròng ròng.
Cố Ngụy ra hiệu cho Lương Húc ngừng nói chuyện, còn mình thì thực hiện các biện pháp sơ cứu.
Nhìn những động tác thành thạo của Cố Ngụy, Lương Húc biết người này có lẽ không bị thương, lúc này mới cảm thấy yên tâm, chỉ là vết thương do đạn bắn thực sự khiến anh ta quá đau, cho dù không nói chuyện, chỉ cần thở thôi, cũng có thể cảm thấy máu không ngừng chảy ra theo từng nhịp thở của mình.
Cố Ngụy nắm chặt tay anh ta, vừa an ủi, vừa cầm hộp thuốc mà các cảnh sát khác mang đến giúp anh ta cầm máu.
Vẻ mặt quan tâm lo lắng đó, cuối cùng cũng có một ngày chỉ thuộc về anh ta, Lương Húc khó tránh khỏi lưu luyến.
Nhưng lượng máu chảy ra thực sự quá lớn, theo thời gian trôi qua, ý thức của anh ta dần trở nên mơ hồ. Lương Húc đột nhiên rất muốn nhìn Cố Ngụy một lần nữa, anh ta cố gắng ngẩng đầu, nhưng cuối cùng lại bị cảm giác choáng váng nghiêm trọng triệt để làm cho ngất đi.
Có người dám ngang nhiên đột nhập vào Cục công an thành phố tấn công cảnh sát, đây không chỉ là hành vi coi thường pháp luật mà còn là một sự sỉ nhục to lớn đối với toàn bộ hệ thống công an thành phố.
Thủ phạm đã thành công chọc giận giám đốc tỉnh, thị trưởng thành phố An Hàng và giám đốc sở công an. Cho nên, cho dù là đêm giao thừa, công an tỉnh và công an thành phố vẫn lập tức thành lập tổ chuyên án, do "Bao Công mặt đen" của đội điều tra hình sự chỉ huy, yêu cầu trong vòng một tháng phải triệt để phá án, kiên quyết bảo vệ tôn nghiêm và hình tượng của người cảnh sát nhân dân.
Đợi đến khi Trần Vũ chạy đến bệnh viện, những gì cậu nhìn thấy là một nhóm đông cảnh sát đang đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cố Ngụy cả người đầy máu, không nói cũng không cử động, chỉ đứng đó cúi đầu ngơ ngác.
Trái tim Trần Vũ thắt lại, cậu vội vàng chạy đến trước mặt Cố Ngụy, một tay nắm lấy tay cậu ấy, tay còn lại đặt lên mặt Cố Ngụy, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Cậu sợ muốn chết, giọng nói ra cũng mang theo run rẩy, "Cố Ngụy, cậu có bị thương ở đâu không? Có làm sao không?"
Có trời mới biết, lúc cậu nhận được tin bộ phận pháp y thành phố bị kẻ gian tấn công bằng súng, trái tim cậu gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Điện thoại của Cố Ngụy không gọi được, cũng không liên lạc với bất cứ ai, Trần Vũ gần như muốn phát điên. Trên đường chạy đến Cục công an thành phố, chỉ có cậu mới biết tâm lý mình đã bị tra tấn khổ sở đến thế nào, con người từ nhỏ đã tin vào chủ nghĩa duy vật, lúc này lại không ngừng cầu nguyện, cầu xin ba mẹ hãy bảo vệ cho Cố Ngụy được bình an, bắt cậu đổi cái gì cũng được.
Cũng chính trong hành trình đầy vội vã và lo lắng ấy, Trần Vũ cuối cùng cũng ý thức được, tầm quan trọng của Cố Ngụy đối với mình, sao có thể chỉ là người nhà, Cố Ngụy chính là mạng của cậu!
BẠN ĐANG ĐỌC
[VCCT] Không phải hàng xóm
Hayran KurguKhi bạn bước một bước rồi lại một bước, còn đối phương vẫn đứng im tại chỗ, kiểu yêu thầm này chính là một loại bi kịch. Tác giả: 陈述儿