Lúc ấy bởi vì sợ hãi, Phác Thái Anh căn bản không kịp chú ý phản ứng của những người chung quanh. Hôm nay nghe Lạp Lệ Sa hỏi như vậy, hồi tưởng lại tình cảnh mình đã sơ xuất, nàng nhẹ gật đầu:
"Nữ nhân kia toàn thân đầy sát khí, tuyệt đối là người đã gϊếŧ chóc nhiều lần. Lúc ra tay với ngươi thì quả quyết vô tình, mà khi phát hiện làm Nhược Quân bị thương, dáng vẻ ấy phảng phất như muốn chết vậy, tâm tình đều sụp đổ. Nếu không phải rất quan tâm tới Nhược Quân, thì sẽ không như thế. Đến đây ám sát chính là người của Lạc Hà lâu, vừa hay Tiêu Mộng Cẩm cũng là sát thủ của Lạc Hà lâu. Người trong Lạc Hà lâu có thể có liên quan đến Nhược Quân, cũng chỉ có nàng. Như vậy, vẻ sầu não của Nhược Quân trước đó, cũng có thể nói thông."
Lạp Lệ Sa có chút đau lòng mà nhìn Tô Nhược Quân, buồn rầu nói: "Nàng bởi vì ta, đã chậm trễ chính mình. Ta vẫn luôn ngóng trông nàng có thể tìm được một người tri tâm, không cần phải cô đơn một mình. Hôm nay, nàng dường như đã có người ái mộ, nhưng ta lại càng lo lắng, với tình hình này, sợ là nàng phải thương tâm rồi."
Phác Thái Anh có chút kinh ngạc: "Ta vốn cho rằng tình cảm này ít thấy, lại không ngờ Nhược Quân cũng giống ngươi và ta, thích một cô nương, mà còn là cái gai sắc nhọn nữa." Nhớ tới sát khí đông lạnh kia, nàng nhịn không được mà run rẩy.
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Nếu thật là duyên đến, thật lòng thì tùy mỗi người, làm sao còn quản là nam nhân hay là nữ nhân? Người kia đã lọt vào mắt, đi vào tim, thì chống đối cũng không được."
Giọng nàng thấp nhẹ, nói xong lời cuối cùng, lại nhìn sang Phác Thái Anh, tâm tư lưu luyến mang theo cười ôn hòa ấm áp, làm trái tim Phác Thái Anh đập nhanh mấy nhịp. Khuôn mặt hiện hai rạng mây hồng, lại không thể che hết sự vui vẻ.
Cuối cùng Phác Thái Anh cảm giác bản thân quá không biết kiềm chế rồi, vội nói sang chuyện khác: "Nhưng mà, lúc trước không phải nói Tiêu Mộng Cẩm phản bội Lạc Hà lâu rồi sao, tại sao phải thay bọn hắn gϊếŧ người lần nữa ? Chẳng lẽ lúc ấy nàng ta là cố ý giả bộ?"
Trong đôi mắt Lạp Lệ Sa cũng chứa nhiều nghi hoặc: "Không đến mức đó. Chưa nói tới chuyện Tâm Anh các luôn luôn ẩn thân, Lạc Hà lâu không có khả năng sắp xếp người từ sớm được. Cho dù có phát hiện, bọn hắn cũng không thể biết được Nhược Quân có quan hệ với ta. Hơn nữa bản đồ ba tầng bảo vệ mà Tiêu Mộng Cẩm đưa không phải là giả, cho nên chuyện phản bội chạy trốn hẳn là thật."
Phác Thái Anh chau mày, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải tự nguyện, vậy thì chính là bị ép buộc. Lạc Hà lâu thương vong vô cùng nghiêm trọng, công phu của Tiêu Mộng Cẩm không tầm thường, là một quân cờ rất tốt. Nếu có thể khống chế nàng ta lần nữa, Lạc Hà lâu sẽ không bỏ qua!"
"Đúng vậy, mà ban đầu nếu Tiêu Mộng Cẩm bởi vì phản bội mà chạy trốn, đương nhiên là thống hận Lạc Hà lâu đến cực điểm, hơn nữa, sẽ không còn bận tâm gì. Đã như vậy, tại sao đang lẩn trốn đi rồi lại lần nữa bị tóm về?"
Phác Thái Anh cũng không hiểu rõ. Hai người đều lâm vào trầm tư. Một lúc lâu sau, Lạp Lệ Sa mới thấp giọng nói: "Xem ra, chuyện này chỉ có thể từ chỗ Tiêu Mộng Cẩm mới có được đáp án. Nếu nàng thật có tình với Nhược Quân, tất nhiên sẽ không bỏ mặc nàng ấy. Còn nếu như nàng vô tình..." Ánh mắt Lạp Lệ Sa phát lạnh, "Dù Nhược Quân oán ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh [Cover][Lichaeng]
RomanceTác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Thể loại: Trùng sinh, giang hồ ân oán, tình hữu độc chung, trung khuyển ôn nhu trùng sinh thụ X phúc hắc ốm yếu công, HE. Số chương: 156 chương chính văn và 11 phiên ngoại Nhân vật chính: Phác Thái Anh x Lạp Lệ Sa (Tên...