Chương 30: Tôi nhịn cậu cả buổi tối rồi, còn chưa đủ à?

2.4K 289 20
                                    

Trần Mặc đổ mồ hôi nhễ nhại, giữa những ánh mắt ngưỡng mộ và ngạc nhiên từ xung quanh, chuẩn bị đi theo Tịch Tư Yến rời khỏi sàn nhảy.

Lúc này một bản piano nhẹ nhàng bắt đầu vang lên từ phòng đại sảnh.

Đám đông liền quay sang nhìn về phía đó.

Dương Thư Lạc mặc một bộ đồ trắng ngồi phía sau đàn piano, trong ánh đèn mà cậu ta làm trung tâm ấy, vừa ưu nhã lại vừa bay bổng, hòa lên một bản nhạc 'Thư gửi Elise' dành cho cặp đôi vừa đính hôn ngày hôm nay.

Đám đông dần dần tụ lại gần sân khấu.

Tôn Hiểu Nhã đứng bên cạnh mặt bí xị, cắn răng nói: "Sao lại chọn giờ này để chơi nhạc cơ chứ? Sợ người ta không biết mình am hiểu nên cố tình khoe hay gì, đúng là ghê tởm!" Nói rồi giọng cũng vút cao hơn: "... Cậu ta còn nhìn về phía này! Rõ ràng đang cố ý khiêu khích!"

Trần Mặc cũng nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt Dương Thư Lạc.

Trong thoáng chốc ấy, Trần Mặc bỗng hiểu rõ hơn ai hết, đây chính là thứ Dương Thư Lạc dùng để trả đũa câu nói 'cố ý' lúc ở cầu thang kia.

Trần Mặc cũng không hứng thú nhìn nữa, chỉ cười cười với Tôn Hiểu Nhã: "Dù cậu có để bụng cậu ta khiêu khích hay không thì nay cũng là lễ đính hôn của chị họ cậu, đừng để nó bị hủy hoại chứ?"

"Tất nhiên không rồi." Vẻ mặt Tôn Hiểu Nhã vẫn căng thẳng, tức giận nói: "Chứ không là tôi đã xé nát cái mặt của cậu ta ra."

Trần Mặc đã thấy cảnh hai người này cãi nhau, chuyện con gái tức giận thật ra cũng không có gì là lạ.

Nhưng cậu cũng không nhắc Tôn Hiểu Nhã, rõ ràng đêm nay Dương Thư Lạc đang muốn nhắm vào cậu.

Trần Mặc đã biết từ lâu, sớm muộn gì cũng có ngày này.

Dương Thư Lạc cuối cùng cũng không thể giữ mãi vẻ cao quý, không thèm tranh đấu của mình nữa. Hiện tại dù ở trường hay trong gia đình họ Dương thì vị thế của cậu ta đã không còn như trước. Giữa họ chưa bao giờ tồn tại mối quan hệ có thể dung thứ lẫn nhau, chỉ là kiếp trước, người không thể chịu đựng nổi trước lại là chính mình. Trần Mặc không thể chịu nổi quá nhiều người, không chỉ mỗi Dương Thư Lạc, vì thế cậu ta cứ ngồi ung dung trên cao, duy trì hình ảnh một cậu công tử thanh lịch, nhân hậu và đầy nhiệt huyết. Cứ thế, cậu ta so bì, đè nén người khác, cuối cùng dễ dàng hưởng lợi từ những tranh đấu đó.

Hai đời rồi, người thực sự không thèm tranh cãi về những chuyện như thế này, thực ra vẫn là Trần Mặc.

Những thứ cậu tranh giành không chỉ là lợi ích, mà là sự quan tâm, thiên vị và chứng minh mình sinh ra không phải là sai lầm.

Chỉ có điều thực tế đã dạy cậu rằng những thứ xa xỉ đó, ít nhất trong nhà họ Dương, chỉ là phản chiếu của hoa trong gương nước. Chạm vào thì sóng sẽ gợn dậy và chẳng có gì là thật cả.

Giữa vợ chồng, cha con, anh em, lớp vỏ bọc đẹp đẽ chỉ là một thứ che đậy.

Bên trong có đủ các loại tư tâm, lợi dụng, và cái giá phải trả.

(Hoàn) Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh - Thính NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ