Chương 53: Lừa cậu đấy, ngốc ạ.

2.2K 297 36
                                    

Chuyện mà Trần Mặc đơn phương xem như một cuộc cãi nhau thực chất lại không kéo dài lâu. Khi kỳ thi cuối kỳ của lớp 11 kết thúc, trời đã vào tháng bảy. Cả thành phố Tuy như một lò hấp, mặt trời thiêu đốt khiến người ta thấy bồn chồn, khó chịu.

Mặc dù Trần Mặc nói đã cắt đứt liên lạc với gia đình họ Dương, nhưng khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, cậu liên tục nhận được đồ đạc mà nhà họ Dương gửi đến. Có lẽ họ có ý muốn bù đắp hoặc làm hòa. Sáng hôm Trần Mặc nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh trả lại hết những món đồ ấy, chả hiểu sao Dương Chích lại đột ngột gọi cho cậu một cuộc điện thoại.

Lúc đó, Trần Mặc đang phân vân không biết có nên nhắn tin cho Tịch Tư Yến hay không. Kể từ sau hôm đó, họ không tránh mặt nhau, cũng không phải là không nói chuyện, nhưng Trần Mặc luôn thấy có gì đó là lạ.

Cậu soạn tin nhắn:【Đồ của cậu vẫn còn ở chỗ tôi...】

Rồi lại xóa. Nghe phũ phàng quá, cứ như đã đuổi người ta đi rồi mà còn muốn đạp thêm một cú vậy.

Cậu lại gõ:【Cậu đã chọn trường xong chưa?】

Cũng xóa nốt. Hỏi thẳng quá.

【Kỳ nghỉ này cậu định làm gì?】

Gửi hay không gửi đây?

Khi Trần Mặc đang loay hoay thì cuộc gọi Dương Chích chen vào đúng lúc đó. Sau khi rời khỏi nhà họ Dương cậu cũng không đổi số điện thoại, vì quyết định rời khỏi đó chỉ là từ góc độ cá nhân cậu mà thôi. Nếu muốn nhà họ Dương hoàn toàn không thể nghe ngóng tin tức gì về mình thì trừ khi cậu phải sống ẩn dật trong rừng rú.

Chỉ là cậu đã xóa hết các số liên lạc liên quan, nên ban đầu cậu còn tưởng là bên dịch vụ chuyển phát nhanh gọi đến.

Vừa nghe máy, cậu đã nói: "Xin chào, bưu kiện vẫn chưa giao tới à?"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

"Trần Mặc, cậu thật sự quyết tâm đến vậy sao?"

"Dương Chích." Trần Mặc lạnh lùng, không thèm gọi "anh" nữa, rồi cậu nói tiếp: "Tôi nghĩ hôm đó tôi đã nói rõ ràng lắm rồi. Chuyện nợ nần cũng đã tính xong. Tìm tôi có gì không?"

Cậu nghe thấy hai tiếng hít sâu từ đầu dây bên kia, giọng Dương Chích vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng những lời hắn nói ra lại khiến Trần Mặc thấy thật vô nghĩa.

Hắn nói: "Tuần sau tôi sẽ chính thức đảm nhận chức tổng giám đốc của Tập đoàn Dương Thị."

Trần Mặc đáp: "Chúc mừng nha?"

Dương Chích tiếp tục: "Ba mẹ quyết định Thư Lạc tốt nghiệp cấp 3 xong thì sẽ gửi em ấy ra nước ngoài."

Trần Mặc nói: "Ồ, tôi không quan tâm việc cậu ta đi đâu."

Dương Chích nói tiếp: "Trần Kiến Lập bị kết án ba năm tù, còn Lý Vân Như bị kết án sáu năm tám tháng."

Trần Mặc ngồi trên ghế sofa, cậu không nói gì.

Lúc đó là khoảng mười giờ sáng.

Mặt trời vẫn chưa lên cao. Nhiệt độ trong nhà là 28 độ, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu xiên vào phòng khách, Trần Mặc có thể thấy rõ những hạt bụi nhỏ đang lơ lửng trong không khí.

(Hoàn) Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh - Thính NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ