Chương 23: Đúng, hết nổi rồi, nhanh lên

2.6K 299 13
                                    

Vào lúc bốn giờ chiều, tại một phòng khám y học cổ truyền tên Thánh Thảo Đường cách cổng trường Trung học Số 1 khoảng 2 km.

Trần Mặc đang trong tư thế nửa ngồi* trên chiếc giường massage nhỏ hẹp.

(*Tư thế nửa nằm, nửa ngồi: tư thế y khoa)

Lúc này đầu gối của cậu đã sưng đỏ rõ rệt. Một bác sĩ Trung y lớn tuổi đeo kính mặc áo blouse trắng đang cúi xuống châm kim vào huyệt vị trên đầu gối của cậu.

Những cây kim mảnh dài bằng bàn tay cắm vào thịt, đầu kim còn lắc lư và tỏa ra ánh sáng lạnh.

Thấy vậy, mấy cậu trai có mặt tại đó rùng mình theo bản năng.

"Đau không?" Cẩu Ích Dương không nhịn được hỏi người đang ngồi.

Trên trán Trần Mặc đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, nhưng dường như cậu rất giỏi nhịn đau nên trên mặt không có những biểu cảm dư thừa nào khác, còn cười khẽ đáp lại: "Cậu bị thử là biết liền."

"Thôi thôi thôi." Cẩu Ích Dương vội xua tay, cậu ta vẫn còn thấy khó tin, "Hồi cậu bảo tôi dìu cậu trên cầu thang nhà họ Dương, cậu bảo cậu bị phong thấp tôi còn tưởng cậu đùa thôi. Không ngờ lại là thật."

Lúc đó có bốn năm bạn nam theo cùng.

Lúc trên sân vận động, khi thấy cậu đi không nổi mọi người còn tưởng rằng cậu bị gãy chân nên lập tức sốt ruột đưa cậu đến bệnh viện.

Tuy kết quả không phải là gãy chân nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Bọn Tề Lâm thì càng khó hiểu.

"Chân của cậu trông có vẻ nghiêm trọng đấy, rốt cuộc là bị sao vậy?"

"Đúng vậy, lúc trên sân chạy nhanh quá trời mà sao mới nghỉ có nửa tiếng đã không đi được rồi."

Trần Mặc trả lời ngắn gọn: "Bị lạnh."

"Lạnh?" Mọi người càng khó hiểu hơn: "Phải lạnh đến mức nào mới có thể khiến chân cậu thành ra thế này?"

Lúc bấy giờ, người bác sĩ lớn tuổi vừa châm cứu xong đã ngẩng đầu lên.

Ông nhìn cậu nhóc không kêu lên một tiếng trong suốt quá trình đó rồi gật đầu hài lòng. Bởi nhiều người đàn ông trưởng thành đến đây chữa trị còn thường đau đến mức kêu cha gọi mẹ.

Ông vừa dọn dẹp đồ trong tay vừa nói: "Chân cháu không chỉ bị lạnh thôi đâu. Rõ ràng là trước đó đã bị ngoại thương, cộng thêm việc bị lạnh nên mới dẫn đến tình trạng nghiêm trọng như bây giờ."

Trần Mặc gật đầu: "Vâng, đã từng bị thương."

Ông lão liếc nhìn cậu, tiếp tục nói: "Hôm nay cháu có triệu chứng viêm cấp tính. Đến chỗ ông châm cứu liên tục năm ngày và kết hợp với uống thuốc thì chẳng mấy chốc sẽ khá lên."

Cẩu Ích Dương vui vẻ: "Vậy là khỏi hẳn đúng không ạ?"

"Đừng có mơ!" Ông lão quay lại nhìn cậu ta, rồi nói tiếp: "Tình trạng của cháu không khỏi hẳn được đâu. Như cái bát đã bị vỡ vậy, dù có dán lại thì vết nứt vẫn còn. Bớt vận động mạnh, trời lạnh phải chú ý giữ ấm, nhất là trong mùa đông. Chỉ cần tình trạng không nặng thêm, cộng thêm chú ý cẩn thận để bệnh tình không tái phát là đã khá lắm rồi."

(Hoàn) Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh - Thính NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ